Rất nhanh, Tống Thời nhớ ra đây chẳng phải cậu thiếu niên từng đưa số điện thoại cho Thẩm Nhiễm nhưng cô không nhận, còn cậu thì vò nát tờ giấy và vứt đi.
Sao thật trùng hợp, cậu ta cũng ngồi cùng chuyến tàu với họ trở về Bắc Kinh. À! đúng rồi hình như cậu thiếu niên này còn nói mình và Thẩm Nhiễm học chung một trường đại học. Sau khi nhập học không biết cậu ta có tiếp tục cái thái độ kiêu ngạo cao cao tại thượng ấy mà tỏ ra thương hại không nhỉ?
“ Đi đi. Đứng đây chắn đường làm gì.”
Có người phía sau không nhịn được mà lên tiếng thúc dục cậu thiếu niên tên Cố Phi. Đành thu lại ánh mắt, hòa vào dòng người ra khỏi ga. Vừa rồi chắc chắn là Thẩm Nhiễm.
Cậu ta rõ ràng đã nghe thấy giọng nói của cô, đây có được tính là duyên phận không. Nếu biết cô cũng ở trên chuyến tàu này, cậu ta nhất định sẽ đến tìm cô.
Cậu ta có rất nhiều điều muốn nói với Thẩm Nhiễm, quan trọng nhất là xin lỗi vì chuyện ở trạm xe buýt ngày hôm đó. Còn nữa cậu cũng muốn thay mặt dượng của mình gửi lời xin lỗi đến cô.
Vừa ra khỏi ga, Thẩm Nhiễm đã nhìn thấy một người ôm đầy bóng bay, kẹo và một con búp bê vải chạy đến đứng chặn trước mặt chú Tống. Ánh mắt ngó nghiêng xung quanh rồi thắc mắc hỏi:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT