Nhìn ánh mắt trong veo đầy hy vọng của Thẩm Nhiễm, Tống Thời khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác xót xa.
Dựa vào những lời cô nói trong phòng giám đốc, Tống Thời có thể tưởng tượng được suốt 18 năm qua, số lần cô bé này mở miệng cầu cứu có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay và rất có thể mỗi lần như vậy cô đều bị từ chối.
Cho nên vì cô chủ động nhờ anh giúp đỡ là một biểu hiện của sự tin tưởng, cũng là một sự dũng cảm. Tống Thời nở nụ cười dịu dàng:
“ Được chứ.”
Ngay lúc đó, một bóng người từ ven đường đột ngột lao ra nhắm thẳng vào Thẩm Nhiễm mà xông tới. Tống Thời nhanh chóng kéo cô né sang một bên, người kia không thể dừng lại kịp theo quán tính đâm thẳng vào gốc cây đằng sau Thẩm Nhiễm.
“ Ái cha! Ôi mẹ ơi đau chết mất thôi.”
Thẩm Nhiễm hoàng hồn lập tức, nhận ra người vừa đâm vào cây là bà Triệu. Phải nói rằng, từ sau khi Triệu Văn Anh bị bắt bà triệu đã thay đổi rất nhiều. Dù bà ta có ác độc nhưng vẫn có một điểm đáng khen, bà ta thực sự là một người người mẹ tận tụy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT