“Rõ rồi.” Lâm Gia gật đầu, bước lên trước vài bước, tiện tay kéo một bạn học đang chen chúc xem náo nhiệt lại hỏi han. Đối phương lập tức hào hứng kể tường tận mọi chuyện, vẻ mặt không giấu được kích động.

Sau đó, cậu quay về nói lại với Thẩm Thư Quân:

“...Đại khái là như vậy. Đây là chuyện nội bộ lớp họ, chắc mình không cần can thiệp đâu.”

Thẩm Thư Quân nhìn theo đám đông đã rời khỏi hành lang, giọng bình tĩnh:

“Nhưng tụ tập đông người trong trường cũng vi phạm nội quy.”

Dứt lời, cậu nâng bước, đi thẳng về phía phòng y tế.

Lâm Gia hơi sững lại — sao Thẩm ca lần nào cũng hứng thú với mấy vụ tụ tập như thế này nhỉ? Hoàn toàn không giống tính cách lạnh nhạt thường ngày của cậu ấy chút nào…

Dù nghĩ vậy, cậu vẫn nhanh chóng bước theo, cùng một thành viên khác của hội học sinh theo sát phía sau.

Phía bên kia.

Dưới sự dẫn đầu của Phương Tự, An Trúc và Liễu Tuyết Lạc cùng một nhóm đông học sinh tò mò kéo nhau đến phòng y tế.

Bác sĩ Giang đang sắp xếp hồ sơ bệnh án thì ngẩng lên, thấy cả đám học sinh kéo vào đông như trẩy hội. Người đi đầu lại là gương mặt quen thuộc — Phương Tự.

Anh nhướng mày, bình tĩnh hỏi:

“Khám bệnh hay tìm người?”

Phương Tự nhăn nhó:

“Trình Nghiên đâu rồi?”

Bác sĩ giang liếc cậu một cái, nhàn nhạt đáp:

“Có nghiên cứu chỉ ra rằng, người nóng tính dễ gặp phải các bệnh... không thuốc chữa. Phương Tự, em còn trẻ, nên học cách kiềm chế lại một chút.”

“Anh…”

Không đợi cậu phản bác, Giang giáo y đã nhẹ nhàng cắt lời:

“Trình Nghiên đang truyền dịch ở phòng 02. Không cần kéo cả đoàn vào, ồn ào sẽ ảnh hưởng cậu ấy nghỉ ngơi. À, khỏi cảm ơn, mời về cho.”

“Anh… Đợi đấy!” Phương Tự bị chọc tức đến sắp nghẹn, chỉ có Linh ca mới trị được loại độc mồm như này.

An Trúc lúc đi qua, liếc nhìn Giang giáo y – người vừa khiến Phương Tự tức đến bật khói. Áo blouse trắng, khí chất sạch sẽ nghiêm túc, không ngờ miệng lại độc thật sự.

Đúng lúc đó, người kia cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của cô. Giang giáo y khẽ cười, nụ cười nhẹ nhàng đầy lịch thiệp.

An Trúc gật đầu chào, rồi theo đoàn người tiến về phòng số 02.

 

Phòng y tế, phòng số 02.

Trình Nghiên đầu óc choáng váng, cả người ê ẩm, vừa chợp mắt đã bị cả đám người kéo tới đánh thức — chỉ vì một quyển bút ký.

Cậu nổi cáu:

“Mấy người bị làm sao vậy?! Xé bút ký mà cũng đổ lên đầu tôi? Từ trước đến giờ tôi muốn xử ai thì cứ thẳng mặt mà làm, chứ không chơi trò lén lút trộm cắp như này!”

An Trúc: “…”

Ừ thì… Nghe cũng đúng lắm luôn.

Cô khẽ giọng:

“Cậu đừng tức giận, bọn tớ chỉ muốn hỏi thăm tình hình thôi. Sau khi cậu rời phòng học, có thấy ai quay lại không?”

Trình Nghiên vừa định trả lời, đột nhiên nghe đám đông ồn ào phía sau tản ra như nước triều, có người hô lên:

“Mau lên! Hội trưởng Thẩm tới rồi! Anh ta là người nghiêm khắc nhất trong việc giữ nội quy, mà bị bắt tụ tập xem náo nhiệt là kiểu gì cũng bị trừ điểm!”

Chỉ một lát sau, người mà ai cũng nể sợ – Thẩm Thư Quân, cùng hai thành viên ban học sinh, đã xuất hiện trước cửa phòng bệnh số 02.

Phương Tự lập tức sa sầm mặt:

“Các người đến đây làm gì? Đây là việc riêng của lớp bọn tôi, chẳng liên quan gì đến hội học sinh.”

Cậu ta rõ ràng rất khó chịu với kiểu "học bá chính trực" như Thẩm Thư Quân – người luôn ra vẻ cao thượng, được giáo viên tin tưởng như thánh sống, còn rất thích quản chuyện bao đồng.

Lâm Gia – người đi cùng – cũng không vừa:

“Tìm lại vở thì đúng là chuyện riêng của lớp các cậu, nhưng tụ tập gây náo động trong trường thì là phạm quy, chúng tôi có quyền can thiệp.”

Phương Tự cười khẩy:

“Chậc, đúng là lo chuyện bao đồng thành nghề rồi đấy. Bộ nhà cậu ở Thái Bình Dương à?”

“Cậu—”

“Đủ rồi.”

Thẩm Thư Quân ngắt lời, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua, “Chuyện tụ tập đã xử lý xong. Hiện tại, tôi đến thăm bạn học đang truyền nước – Trình Nghiên.”

“Chậc, ai cần cậu quan tâm.” Trình Nghiên chẳng nể nang gì, chẳng buồn giấu sự khó chịu.

Nhưng Thẩm Thư Quân cũng chẳng để tâm, vẫn điềm nhiên hỏi:

“Nghe nói các cậu đang tìm người đã xé vở... đúng không?”

Ánh mắt cậu ta lướt qua từng người trong phòng, cuối cùng dừng lại trên người An Trúc – người đang đứng cạnh giường bệnh.

Sắc mặt An Trúc vẫn thản nhiên như thường, nhưng trong lòng lại đang thở dài: Rồi xong, người duy nhất biết nguyên chủ từng làm chuyện đó, xuất hiện rồi.

Nhưng cũng chẳng sao. Dù sao Thẩm Thư Quân không phải kiểu người sẽ trực tiếp vạch trần ai đó – cậu ta thích đứng một bên xem kịch vui, nhiều hơn là xen vào.

An Trúc không hề hoảng.

Lúc này, Liễu Tuyết Lạc bước lên trước một bước, trong ánh mắt đầy kỳ vọng:

“Đúng vậy, tụi em đang tìm. Anh là hội trưởng, có thể giúp tụi em được không?”

Thẩm Thư Quân khẽ gật đầu:

“Nói cụ thể tình huống xem.”

Liễu Tuyết Lạc đang định mở lời, cậu ta lại thản nhiên liếc qua cô, rồi nhìn thẳng về phía sau –

“Cậu nói đi.”

— ánh mắt dừng lại nơi An Trúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play