An Trúc là lớp trưởng lớp Quốc tế 3, kiêm luôn đại biểu môn tiếng Anh. Mọi việc lớn nhỏ trong lớp cơ bản đều do cô phụ trách. Với phong thái làm việc cẩn thận, có trách nhiệm, cô từng nhiều lần được thầy cô khen ngợi trước lớp.
Ngày đầu tiên Liễu Tuyết Lạc đến học viện Thánh Đức Long, giáo viên chủ nhiệm đã nói rõ:
> “Có chuyện gì cứ tìm lớp trưởng trước. Nếu lớp trưởng không giải quyết được, lúc đó mới báo lại cho thầy.”
Nghe Liễu Tuyết Lạc gọi mình, An Trúc cố ý làm ra vẻ không hiểu chuyện gì:
> “Cậu nói rõ xem nào, cụ thể là có chuyện gì?”
Liễu Tuyết Lạc đưa ra xấp vở bị xé nát:
> “Tôi vừa học xong tiết thể dục quay về thì phát hiện vở ghi chép bị ai đó xé nát rồi nhét bừa vào hộc bàn. Đây là phần tôi thức đêm mấy hôm mới chép được, rất quan trọng cho việc ôn tập. Nếu không tìm được thủ phạm, tôi thật sự không cam lòng.”
Cô cắn môi đến trắng bệch. Đôi mắt hoe đỏ, giọng nói run lên vì tức. Có thể thấy cô thật sự coi trọng cuốn vở đó.
An Trúc nhìn chồng giấy bị xé vụn trong tay cô, lông mày hơi nhíu lại, làm ra vẻ kinh ngạc:
> “Sao lại có người làm chuyện quá đáng như vậy? Yên tâm, tôi sẽ cố gắng tìm ra người đó. Có điều… gần đây trường đang sửa lại hệ thống camera toàn khu, nên chắc sẽ hơi khó.”
> “Không sao, chỉ cần cậu chịu giúp là tôi biết ơn rồi.” – Ánh mắt Liễu Tuyết Lạc nhìn An Trúc đầy tin tưởng.
Nhưng trong lòng An Trúc chỉ muốn thở dài: Đừng kỳ vọng quá sớm. Kỳ vọng nhiều chỉ dẫn tới thất vọng thôi. Dù sao thủ phạm… chính là cô đấy.
Cô bước lên bục giảng, giọng nói rõ ràng:
> “Xin lỗi làm phiền mọi người một chút. Có ai tiết thể dục không ra ngoài mà ở lại lớp? Nếu có, có ai nhìn thấy ai đó phá vở của bạn Liễu Tuyết Lạc không?”
Ai cũng biết An Trúc là “người quen” nhà họ Cảnh. Ba cô là tài xế riêng của nhà Cảnh Linh, mẹ cô làm bảo mẫu. Cô còn là con gái hộ gia đình sống cùng biệt thự với nhà Cảnh Linh.
Không ít người từng thấy cô cùng Cảnh Linh ngồi chung xe đến trường. Dù ngoài mặt họ không nói chuyện nhiều, nhưng cô lại có mối quan hệ khá tốt với mấy người trong nhóm bạn thân của Cảnh Linh.
Trước đây có người lén gây sự với An Trúc, kết quả là Phương Tự và Trình Nghiên ra mặt xử lý. Họ còn tuyên bố rõ ràng: “An Trúc là người bọn tôi che chở.” Từ đó, không ai dám động đến cô nữa.
Vì vậy, trong trường học, dù là thật lòng hay giả vờ, nhiều người vẫn nể mặt cô ba phần.
Không khí trong lớp bắt đầu xôn xao. Có người lên tiếng:
> “Hình như lúc nãy Trình Nghiên xin nghỉ vì không khỏe, lúc tôi ra khỏi lớp vẫn thấy cậu ấy đang nằm gục trên bàn ngủ.”
> “Đúng rồi, tôi cũng thấy. Nhưng sau giờ thể dục quay lại thì không còn thấy cậu ấy đâu.”
> “Không phải Trình Nghiên làm đấy chứ? Cậu ta còn nóng tính hơn cả Cảnh Linh. Mà lại là bạn thân Cảnh Linh nữa…”
Liễu Tuyết Lạc nghe từng câu không sót chữ nào, trong lòng càng thêm nghi ngờ. Cô gần như muốn lập tức đi tìm Trình Nghiên đối chất.
An Trúc chờ mọi người nói xong mới hỏi:
> “Ngoài Trình Nghiên, còn ai ở lại lớp không?” – Không ai lên tiếng.
> “Trình Nghiên hiện không có mặt à?”
Phương Tự đã gọi điện kiểm tra, nhưng người bắt máy là y tá trong phòng y tế. Cô nói Trình Nghiên đang truyền dịch và đã ngủ.
> “Trình Nghiên không khỏe, đang nằm trong phòng y tế.” – Phương Tự nói, ánh mắt khó chịu nhìn An Trúc – “Không phải cậu cũng nghi ngờ Trình Nghiên làm đấy chứ?”
> “Không có.” – An Trúc lắc đầu – “Tôi chỉ muốn hỏi cho rõ tình huống. Tôi tin Trình Nghiên không làm ra chuyện này. Chính vì tin, nên tôi mới muốn tìm cho rõ sự thật – trả lại sự trong sạch cho bạn ấy, cũng như cho Liễu Tuyết Lạc một lời giải thích.”
Phương Tự vẫn khó chịu, liếc Liễu Tuyết Lạc:
> “Này, học sinh đặc cách, nếu cậu vẫn nghi ngờ, thì đi với tôi đến phòng y tế hỏi rõ đi.”
> “Đi thì đi!” – Liễu Tuyết Lạc đồng ý ngay.
> “Được, nhưng nếu không phải Trình Nghiên làm, thì cậu phải xin lỗi cậu ấy và cả Linh ca.”
> “Tôi không bao giờ vu oan cho ai. Nếu tôi sai, tôi sẽ nhận lỗi.” – Liễu Tuyết Lạc ngẩng cao đầu đáp lại.
An Trúc là lớp trưởng, là người có trách nhiệm giải quyết vụ này, đương nhiên cũng phải đi theo.
Lúc này, Cảnh Linh từ phía cuối lớp cầm mũ lên, thản nhiên đi ra cửa. Dù đang là “vai chính” trong màn kịch này, cậu ta chẳng hề để tâm.
Phương Tự gọi với theo:
> “Linh ca, anh cũng đi với bọn em chứ? Không chứng minh rõ ràng thì phiền lắm đó!”
Cảnh Linh không quay đầu lại, chỉ để lại một câu lạnh tanh:
> “Đừng lãng phí thời gian của tôi. Tự xử lý đi. Có việc thì đến câu lạc bộ bắn cung tìm tôi.”
> “Rồi rồi, em xử lý gọn gàng ngay!” – Phương Tự cười nịnh nọt.
Đám học sinh hóng chuyện thấy vậy lập tức đi theo. Một đám đông kéo nhau rầm rộ xuống khu y tế khiến các khu vực khác trong trường cũng bắt đầu chú ý.
Lúc này, ở khu tuần tra của Hội Học Sinh.
Lâm Gia nhìn ra ngoài hành lang, do dự hỏi người bên cạnh:
> “Người dẫn đầu hình như là Phương Tự. Cậu ta lại gây chuyện à? Có nên đi xem thử không, Thẩm ca?”
Người được gọi là “Thẩm ca” là Thẩm Thư Quân – Hội trưởng Hội Học Sinh do toàn bộ giáo viên và học sinh bầu chọn, có uy tín tuyệt đối trong trường.
> “Cứ hỏi thử tình hình trước đã.” – Thẩm Thư Quân bình thản đáp.