Lãnh túi dinh dưỡng ở trấn trên.
Đây là một thị trấn nhỏ hình thành dựa vào khu vực khai thác mỏ, không lớn, chỉ có một con đường chính.
Con đường này một đầu nối với cảng hàng không, đầu kia kéo dài đến khu khai thác mỏ, ở giữa có vài ngã rẽ dẫn tới chợ đen.
Hai bên đường chính là những căn nhà cao thấp không đồng đều.
Trung tâm hành chính, trung tâm dịch vụ, cục cảnh sát, kho dự trữ, phòng khám, cửa hàng… từng thứ một lần lượt nằm gần nhau.
Nơi địa phương phát túi dinh dưỡng đặt tại trung tâm dịch vụ, cách khu phố nhà dân gần nhất, men theo đường dốc đi xuống, rẽ một cái là tới.
Ban ngày ban mặt, người đến lãnh túi dinh dưỡng không nhiều. Nhưng giọng người dân khu mỏ đều lớn, nói chuyện ồn ào, tiếng người xôn xao.
Thẩm Sơ vừa bước vào cửa.
Một trung tâm dịch vụ to như vậy lại bỗng chốc yên tĩnh hẳn. Không hề khoa trương, yên tĩnh đến mức rơi một cây kim cũng nghe thấy. Thẩm Sơ cảm thấy đầu càng thêm đau.
Khu khai thác mỏ khô khan, buồn tẻ, chuyện giải trí và tám chuyện thiếu đến đáng thương.
Loại người đội cái mũ xanh bự tổ chảng, còn nuôi con cho người khác như hắn, chuyện vừa truyền ra là lập tức lan khắp nơi.
Sớm biết vậy đã không cho hai tên kia đi phong tỏa tin tức!
Thẩm Sơ đau lòng.
Nhưng cũng không rời đi mà thản nhiên đi về phía quầy ưu đãi cho quân nhân xuất ngũ ở tận trong cùng.
Gõ lên quầy:
“Hai người, phần một tuần. Con trai tôi tuần trước chưa lãnh, lấy luôn lần này.”
Tiếng ồn ào trong sảnh lập tức khôi phục.
“Thẩm ca, anh cũng thật nghĩ thoáng. Đổi lại là tôi thì kiên quyết không nhận nuôi, không đời nào có chuyện như vậy.”
Người bên cạnh nói chen vào.
Thẩm Sơ “À” một tiếng:
“Không còn cách nào, luật hôn nhân của Liên minh thiên vị Omega, tôi kháng án cũng không có cửa.”
“Sợ gì?” — Người kia đáp — “Liên minh mặc kệ thì tự mình xử, dám quay lại thì đánh hắn.”
Khu mỏ vốn không yên bình, coi thường pháp luật Liên minh thì nhiều vô kể, gan đánh Omega tuyệt đối không nhỏ.
Chỉ là làm vậy cũng chẳng thay đổi được pháp luật, Thẩm Sơ hoàn toàn bỏ ngoài tai cách này.
Có người thấy Thẩm Sơ im lặng, liền thay anh tiếp lời:
“Đánh một Omega, anh nỡ sao?”
“Cũng đúng, dù sao cũng là Omega, có thể sinh con, còn có một tỷ lệ nhất định cải thiện gien cho đứa nhỏ, tôi cũng nỡ không nổi.”
“Vậy để mắt nhìn Thẩm ca chịu thiệt sao?”
“Chuyện đó thì không được! Tôi thấy thế này, Thẩm ca, hay là anh đi kiểm tra lại xem? Anh lớn lên đẹp trai như vậy, chẳng giống Beta chút nào, biết đâu lần này phân hóa lại”.
“Đúng đó, vạn nhất là Omega, anh còn có thể hủy hôn.”
Lời người nói thì vô tâm, kẻ nghe lại để bụng. Thẩm Sơ xoa mi tâm. Bình thường anh cũng không mấy để ý chuyện mình mất đi thân phận Omega.
Nhưng lúc này bị nhắc tới, thật sự thấy hơi khó chịu.
Anh mắng:
“Đi mà làm Omega nhà cậu ấy, cả đời này tôi không phải, cút!”
Rồi giục nhân viên ở quầy:
“Xong chưa?”
Nhân viên liếc nhìn một lượt giới tính của Thẩm Sơ, ghi là Beta, nhưng có ghi chú từng sửa đổi, với quyền hạn của anh ta thì không thể xem.
Nghe Thẩm Sơ thúc giục, anh ta hoàn hồn, đưa giấy chứng nhận qua:
“Xong rồi.”
Vừa bỏ túi dinh dưỡng vào túi, màn hình thông tin trên quang não liền hiện yêu cầu trò chuyện.
Là lãnh đạo trực tiếp của anh — tổng phụ trách khu khai thác mỏ của quân đội, Triệu Thời Sanh.
Anh ta tốt nghiệp khoa y học trường B — học phủ tối cao của Liên minh Tinh Tế, chuyên ngành AO, thầy hướng dẫn là viện sĩ Viện Khoa học Liên minh, nhân vật đứng đầu lĩnh vực AO.
Thiếu niên thành danh, chưa tới ba mươi đã là ngôi sao mới nổi trong giới nghiên cứu AO.
Nhận nhiệm vụ ở khu mỏ là để hoàn thành báo cáo học thuật, liên quan đến khoáng chất trung trinh chi tinh, cần thời gian dài và số lượng lớn các thí nghiệm phức tạp.
Để tiện cho công việc, anh ta tới ngay hành tinh quặng gần chiến khu, vào một viện nghiên cứu hơn trăm người, phần lớn thời gian đóng cửa từ chối tiếp khách, vùi đầu vào thiết bị.
Chuyện khu mỏ hầu như không quản, treo danh “tổng phụ trách” cho có, bên dưới ai làm việc nấy.
Vì từng điều trị nhiều năm trước, Thẩm Sơ vốn không mấy thiện cảm với bác sĩ.
Nhưng Triệu Thời Sanh lại thuộc loại không tự cao tự đại, cũng không gây phiền phức cho người khác, phong thái lãnh đạo rõ ràng; lễ tết, cuối quý, tiền thưởng đều đầy đủ.
Anh vẫn nể mặt người này.
“Hôm nay tôi xin nghỉ.” Thẩm Sơ trả lời.
“Nghe nói không chỉ xin nghỉ, còn đội mũ xanh, nuôi con cho người khác.”
Sinh viên y khoa cái gì cũng tốt, chỉ có cái miệng là độc.
Thẩm Sơ:
“ Có chuyện gì thì nói nhanh.”
“ Còn nhớ chuyện sáng nay không? Để phòng rủi ro, lão Lý thăm dò khu mỏ, phát hiện mạch khoáng có khe hở.”
Lão Lý, tức Lý Minh Sâm, phụ trách an toàn sản xuất ở khu mỏ, cùng cấp với Thẩm Sơ.
Chưa tới 30 tuổi, nhưng vì mặt già dặn nên bị gọi “lão”.
Thẩm Sơ lấy làm lạ:
“Mạch khoáng trung trinh chi tinh là tầng trầm tích cát sỏi, sao lại có khe? Không phải có người trộm quặng chứ?”
“Cậu nghi ngờ năng lực của lão Lý à?”
Lý Minh Sâm học chuyên ngành thăm dò và đo vẽ bản đồ ở học viện quân sự, nếu thật có người trộm, đã bắt từ lâu rồi.
“Lão Lý đang tìm vị trí thích hợp, chuẩn bị khoan vào mỏ xem. Cậu chuẩn bị đi xuống kiểm tra.” Triệu Thời Sanh nói.
Thẩm Sơ thấy lạ, việc này thường do lão Lý dẫn vài thợ mỏ xuống, sao lại gọi mình?
“ Lão Lý nói tình hình quanh đường hầm phức tạp, cần giám sát thực tế ảo theo thời gian thực, không thể tự xuống, cũng không thể dẫn thợ mỏ đi, phản ứng của họ không đủ nhanh. Chỉ có cậu, khuê tư đặc ảnh chia bước, không ngờ cậu lại là cao thủ!”
Triệu Thời Sanh còn cố ý giơ ngón cái trong khung hình.
Thẩm Sơ đỡ trán, sớm biết lúc cứu Lâm Mặc đã chậm tay lại một chút.
“Được thôi.” Anh đáp.
Chạy nhanh về nhà, mở cửa ra, Lâm Mặc chưa đi. Vali đặt bên cửa, người thì ở bếp, có tiếng rửa chén bát.
(Nhí: khúc này vào nhà ở rồi nên tui cho Thẩm Sơ xưng anh – em nha)
Thẩm Sơ thở phào, đặt vali xuống:
“Tôi ra ngoài một lát, túi dinh dưỡng để cạnh rương của em.”
Lâm Mặc không trả lời. Thẩm Sơ đóng cửa rời đi.
Lâm Mặc khựng lại tay rửa chén, tóc dài che mắt, không rõ đang nghĩ gì. Gió bất chợt lùa vào từ khe cửa sổ. Rất lạnh, bàn tay ướt của Lâm Mặc co lại.
--
Tình hình mạch khoáng phức tạp hơn tưởng tượng.
Lý Minh Sâm chăm chú nhìn màn hình giám sát, mồ hôi lạnh trên trán:
“Thẩm Sơ, cẩn thận, không được thì quay lại.”
“Giờ mới bảo cẩn thận, sao nãy không nói?” Thẩm Sơ trêu, rồi chậm rãi leo xuống.
Vấn đề nằm ở chỗ sâu nhất khu mỏ, lúc đầu vào vẫn thuận lợi, kỹ thuật điều khiển cơ giáp của Thẩm Sơ không tệ, tránh được nhiều chỗ yếu, cố định trang bị, tới được mục tiêu.
Rồi vấn đề mới xuất hiện.
Khe mạch khoáng và mặt khai thác sâu nhất hiện tại ngăn cách bởi một tầng bùn sa trầm tích, cơ giáp khó lọt qua, lại không tiện khai quật diện tích lớn.
Lý Minh Sâm đưa Thẩm Sơ loại máy khoan nhỏ, tạo một đường chỉ đủ cho một người đi.
Nhìn cái đường hẹp chẳng khác gì hang trộm mộ, Thẩm Sơ nghi ngờ:
“Thời đại tinh tế rồi, cậu học công trình mà kiêm luôn nghề trộm mộ hả?”
“Mơ đẹp! Giờ còn mộ nào để cậu trộm? Lăng Tần Thủy Hoàng cả toà còn bị chuyển từ Địa Cầu sang viện bảo tàng rồi, cậu có giỏi thì trộm ở đó đi.” Lý Minh Sâm đáp.
Thẩm Sơ càng thấy khả nghi.
Bảo an viện bảo tàng thủ phủ Liên minh còn cao hơn cả pháo đài tinh vực thủ phủ.
Bộ đồ này mà xuất hiện ở đó, chưa đầy nửa phút là bị đánh nát.
“ Cậu không thể mở rộng nó ra một chút à?” Thẩm Sơ mặc cả.
“ Tầng trầm tích này không ổn định, khoan to lực ép càng lớn, ngược lại càng nguy hiểm.” Lý Minh Sâm giải thích.
Thẩm Sơ nghi hoặc:
“ Vậy còn bắt tôi xuống? Không sợ nó đè bẹp tôi à?”
“Cậu gầy thế này, dáng người đẹp nên cứ yên tâm.”
Chẳng an ủi được chút nào.
Dáng người đẹp là vai rộng, eo thon, tám múi cơ bụng, chứ chẳng liên quan gì tới “thon gầy”.
“Tôi nghi cậu chẳng thật lòng khen tôi.” Thẩm Sơ hừ một tiếng.
Triệu Thời Sanh rốt cuộc không nhịn nổi:
“Im hết đi. Lão Lý lo giám sát, Thẩm Sơ tự lo liệu. Không được thì báo chiến khu, nhờ chuyên gia tới. Biết chưa?”
“Chút chuyện này mà kinh động chiến khu thì mất mặt quá. Yên tâm, tôi làm được.” Thẩm Sơ từ chối.
Bị mấy ông chiến hữu biết, thể nào cũng bị chọc cười mấy chục lần.
Chỉ là chui vào một đường hầm, trước đây huấn luyện cơ sở trong quân cũng làm, giải ngũ rồi mà không làm được sao?
Không đời nào!
Anh thắt dây an toàn, chui vào.
Ban đầu vài trăm mét không vấn đề gì.
Thẩm Sơ còn đùa:
“Cậu nói tôi bò thế này có gặp quỷ dẫn đường không?”
“Tôi đang theo dõi đây, quỷ muốn cũng không được.”
Chẳng mấy chốc, miệng quạ đen ứng nghiệm.
Bốn vách thông đạo phát ra âm thanh quái dị, như tiếng nội tạng thú lớn đang chuyển động.
Thẩm Sơ: “…”
“Này, nghe thấy tiếng gì không? Sao lại thế?” Anh hỏi.
Lý Minh Sâm biến sắc.
Hình ảnh theo dõi cho thấy tầng trầm tích đang ép vào đường hầm. Nhưng vị trí này vốn là khu vực ổn định, không sát mạch khoáng. Đường hầm sau khi khoan đã tự động hình thành bốn vách kiên cố, đủ chịu lực ép.
“Vô lý.” Lý Minh Sâm cau mày.
Triệu Thời Sanh đứng sau, khoanh tay, đôi mắt lam tím sau tròng kính nhìn chằm chằm màn hình:
“Nhìn bên kia.”
Anh hất cằm, chỉ khe mạch khoáng.
Lý Minh Sâm giật mình:
“Khe lại rộng ra?”
“Cho nên mới ép tầng trầm tích.”
Triệu Thời Sanh lập tức ra lệnh:
“Thẩm Sơ, quay lại.”
Thẩm Sơ vừa nghe lệnh, chưa kịp làm gì thì vách đường hầm bên cạnh bất ngờ nứt ra.
Mảnh vụn văng vào mặt nạ bảo hộ, đập vỡ đèn mỏ, lập tức rơi vào bóng tối.
Kênh liên lạc bị nhiễu, âm thanh mơ hồ lúc có lúc không:
“Thẩm… Sơ! Mau rời…”
Đồng tử Thẩm Sơ co lại. Ký ức ào ạt ùa về. Vẫn là bóng tối bít bùng không gian, vẫn là tiếng kênh liên lạc nhiễu loạn.
Anh nằm rạp trong đường hầm, bất động. Chóp mũi tràn ngập mùi máu khiến anh ác cảm, có của chiến hữu mình cũng có của kẻ khác.
Đều là Alpha, máu mang theo mùi tin tức tố.
Rất khó chịu.
Tản mát tùy ý, mang ý cợt nhả rõ rệt.
Như một bầy mãnh thú đang chơi trò săn mồi hạ cấp nhất — rõ ràng có thể kết liễu ngay, lại cố tình chà đạp con mồi.
Tệ hơn nữa, anh bị dẫn phát động dục.
Trong đường hầm tràn ngập hàm lượng dẫn phát tề vượt xa bình thường, dù đã qua huấn luyện dày dạn cũng khó chịu nổi.
“Hắn đâu? Chạy rồi à?”
“Giờ là lúc hắn yếu nhất, cơ hội tốt để giết hắn.”
“Giết? Tiện nghi cho hắn quá! Phải chơi cho đã rồi mới giết.”
“Tôi nói là, đừng giết, chơi xong vứt ra ngoài, sống không bằng chết.”
“ Nhưng tôi không dám để hắn sống, dù vậy hắn còn giết được nhiều người của chúng ta như thế.”
“Vậy giết hắn, tuyệt đối không để hắn rời khỏi đây.”
Thẩm Sơ siết chặt dao, cố gắng giữ tỉnh táo.
Bên cạnh, chiến hữu thoi thóp đẩy anh:
“Thẩm Sơ, chúng tôi đi không nổi, cậu mau đi đi.”
“Tôi sẽ không bỏ các cậu lại.” Thẩm Sơ từ chối.
“Đừng, con gái tôi rất thích cậu, không có tôi thì cũng không thể không có “ba nhỏ” là cậu.”
“Tôi vừa tìm được bạn gái, cô ấy đang đợi tôi về. Cậu về nói với cô ấy: Chúng ta không hợp, chia tay đi.”
“Con trai tôi mới sinh, cậu thay tôi nhìn nó nhiều hơn.”
“Tôi độc thân, chẳng vướng bận gì, nhớ lễ tết thay tôi đến mộ ba mẹ thắp nén nhang.”
“Các cậu…?!”
Thẩm Sơ bỗng nghẹn lời.
Sau gáy đột nhiên đau buốt, bên tai vang lên tiếng của Lý Minh Sâm:
“Thẩm Sơ!"
--