Đêm ấy, Tống Dư vẫn như cũ trằn trọc không yên giấc.
Sáng sớm thức dậy, Xuân Đào thấy đôi mắt cô nương mình sưng đỏ, ánh nhìn ô u u buồn bã, không khỏi đau lòng mà khẽ trách:
“Cô nương cũng nên thương lấy thân mình một chút. Hôm kia vừa khóc đến sưng cả mắt, hôm qua lại bị phỏng, nay đôi mắt lại chịu thêm tội, thực khiến nô tỳ xót xa.”
Tống Dư khẽ ngáp một tiếng, cười nhẹ:
“Chỉ cần điểm chút phấn là chẳng ai nhìn ra cả.”
Xuân Đào vẫn không yên lòng, nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Son phấn dù có khéo đến đâu cũng chỉ che được bên ngoài, chứ thương tổn trên thân, sao dễ mà bù đắp?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play