Nhậm Dao Kỳ trở ra, quả nhiên thấy Khâu Uẩn cùng Vân Văn Phóng vẫn đứng chờ bên ngoài.
Khâu Uẩn ngẩng nhìn sắc trời, không biết từ đâu rút ra một cây quạt xếp, khẽ gõ lên tay trái, cười nói:
“Ngũ muội muội có động tác thật nhanh, ta còn tưởng sẽ để chúng ta chờ đến một canh giờ.”
Lời ấy không phải châm chọc, bởi Nhậm Dao Kỳ nói về thu xếp, quả nhiên không hề kéo dài. Nàng hiểu, với tính tình Vân Văn Phóng, dù có trì hoãn tới tối, hắn vẫn đứng chờ ngoài cửa; chi bằng sớm đi, khỏi chọc giận hai vị này.
Đối với câu trêu ghẹo của Khâu Uẩn, nàng chỉ khẽ mỉm cười không đáp.
Lúc này mới phát hiện, Khâu Uẩn quả là kẻ nhiều lời. Ba người cùng đi trên đường, chưa đợi nàng hỏi, hắn đã cầm quạt giới thiệu:
“Đây là Vân Văn Đình từ kinh thành mang về, mặt quạt là chính tay y đề chữ. Người ta đều nói đại công tử Vân gia có chữ đẹp, ngũ biểu muội thấy thế nào?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play