Trong phòng tức khắc lặng như tờ.
Trên dưới Nhậm gia đều rõ, Nhậm tam lão gia có tính tình ôn hòa, thường ngày rất ít nổi giận. Nhưng “rất ít” không có nghĩa là “không có”.
Năm xưa trong thư phòng từng có một gã sai vặt chuyên hầu bút mực, là chất nhi của vú nuôi, từ nhỏ hầu cận bên người ông. Gã này vốn có nhiều lần vụng trộm lấy đồ, mà đối với vật ngoài thân, Nhậm Thời Mẫn vốn không mấy để tâm, vẫn mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Nào ngờ một lần, gã trộm một nghiên mực Đoan Khê ra ngoài đổi bạc. Lần ấy Nhậm Thời Mẫn bỗng nổi trận lôi đình, khônh thèm đoái hoài đến lời vú nuôi khóc lóc cầu xin, lập tức sai quản sự đánh trọng hình năm mươi đại bản, rồi giao quan phủ. Gã kia kêu rên ba ngày, cuối cùng chết trong ngục.
Theo luật Đại Chu, nô bộc nếu phạm tội sát chủ, gian dâm, trộm cướp… chủ nhân có quyền trượng tễ, xong chỉ cần nộp hai mươi lượng bạc cho quan phủ là xong án.
Bởi vậy, tuy Nhậm Thời Mẫn thường mang dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, khiêm cung nhã nhặn, nhưng trong Nhậm gia, không kẻ hạ nhân nào dám lỗ mãng trước mặt ông. Người không tuân lẽ, tuyệt không thể trêu vào, bởi không ai biết chuyện gì sẽ bất chợt chạm đến cơn giận của ông, chỉ đành đối đãi với ông một mực cẩn trọng.
Nhậm Thời Mẫn phủi vạt áo, đứng dậy:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT