Nhậm Dao Kỳ cùng Nhậm Dao Hoa nối gót Nhậm Thời Mẫn, cùng nhau hướng về chính phòng.
Trên đường, Nhậm Thời Mẫn vừa đi vừa kể với Nhậm Dao Kỳ chuyện ông vào kinh thành dự hội thi họa.
“Lần này người đoạt khôi thủ chính là thế tử Yến Bắc vương với bức Đông Trang Thu Cư Đồ. Nhưng vi phụ thích nhất vẫn là lão tiền bối Trần Cảnh Dương với bức Quá Mai Lâm, rất có khí cốt tao nhã, thần vận tú dật, sử bút vô ngân, dùng mặc tinh diệu, bố cục linh hoạt, thiết sắc cao hoa…”
Nhậm Dao Kỳ thấy ông vừa nhắc tới chuyện vẽ tranh liền mặt mày rạng rỡ, tay chân khoa trương, bất giác bật cười, nhẹ giọng hỏi:
“Không phải phụ thân cũng có tham dự sao? Con nhớ rõ tác phẩm đắc ý nhất của người là bức Tây Sơn Tứ Cảnh."
Nhậm Thời Mẫn nghe đến đây, lời nói chững lại, có chút thẹn thùng thu liễm thần sắc:
“Đợt này là lần đầu tiên vi phụ dự hội thi, khi vào kinh trong lòng còn tự tin đầy mình, nghĩ rằng tuy không đoạt đầu bảng thì ba hạng đầu cũng khó thoát tay. Thế nhưng từ lúc nhìn thấy bức họa của Trần lão tiền bối, vi phụ mới biết mình ngày trước là tự phụ nông cạn…”
Nhậm Dao Kỳ nghe vậy khẽ lắc đầu:
“Trần lão tiền bối đã qua tuổi hoa giáp, còn phụ thân thì chưa tới trung niên. Người ấy khi bằng tuổi phụ thân, chưa chắc đã vượt trội hơn. Con từng nghe nói, việc vẽ tranh trọng kỹ xảo, nhưng cũng không thể bỏ qua lịch duyệt nhân sinh. Một người khi ba mươi tuổi nhìn cảnh thu, cùng năm mươi tuổi nhìn cảnh thu, tất nhiên có cảm nhận bất đồng. Tâm cảnh đã khác, nét bút cũng không như xưa.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT