La bà tử nói đến đây, thanh âm càng thêm run rẩy mãnh liệt:
“Hôm ấy, ta cùng Xuân Nhi ra ngoài lấy thức ăn, lúc trở về phát hiện phu thê cữu gia dẫn người tìm đến. Ta đang định quay về báo tin cho Lệ Nương cùng thiếu gia, lại không ngờ bọn họ đã sớm đào tẩu. Ta cùng Xuân Nhi vội vàng ẩn mình, phu thê cữu gia đành bất lực quay đi. Chúng ta biết rõ, bọn họ đến là vì tìm tiểu thiếu gia, nên chúng ta âm thầm ra ngoài truy tìm tung tích của Lệ Nương. Vì cùng nhau lớn lên từ nhỏ, ăn ở nhiều năm, nên đối với nhau cũng ít nhiều hiểu rõ. Ngày hôm sau, ta cùng Xuân Nhi rốt cuộc tìm được Lệ Nương, nhưng lại không thấy Lưu ma ma đâu. Còn tiểu thiếu gia thì đã phát bệnh, sốt cao không ngừng. Lệ Nương trông thấy chúng ta, không nói một lời, chỉ bình tĩnh phân phó ta đi múc nước, rồi bảo Xuân Nhi ở lại nhóm lửa. Chỗ lấy nước khá xa, ta múc nước xong trở về, vừa tới gần đã thấy Lệ Nương đứng ở đằng xa chờ đợi. Ta có cảm giác kỳ lạ, đang muốn tiến đến hỏi vì sao nàng lại để mặc thiếu gia một mình, thì bỗng trông thấy trong tay áo nàng nhỏ xuống từng giọt máu tươi. Khi ấy ta sợ hãi vô cùng, liền dừng bước. Không ngờ Lệ Nương bỗng nhào tới, trong tay nắm một chủy thủ, lưỡi dao vẫn còn nhỏ máu. Ta liều mạng né tránh, Lệ Nương như người phát điên, miệng mắng chúng ta vong ân phụ nghĩa, nói phải giết sạch không chừa một ai. Ban đầu ta còn chưa hiểu chuyện gì, đến sau mới dần nhận ra: nàng hoài nghi chúng ta đã tiết lộ nơi ẩn thân của thiếu gia nên mới nổi sát tâm.
Do từ nhỏ ta đã trải qua chút việc nặng nên có khí lực hơn người, còn Lệ Nương lớn lên bên thiếu nãi nãi, thân thể yếu đuối, sức lực kém hơn ta. Vì vậy dù cánh tay ta bị thương nhưng vẫn gắng sức thoát được.
Chạy một quãng xa, lòng ta chợt lạnh toát nhớ tới: Xuân Nhi vẫn còn ở đó. Hồi tưởng đến lưỡi chủy thủ trong tay Lệ Nương, ta càng thêm kinh hoảng. Xuân Nhi là muội muội ruột của ta, sao ta có thể bỏ mặc nàng? Vì thế ta quay lại, hy vọng nàng cũng may mắn thoát thân. Nào ngờ khi trở về, trước mắt chỉ còn thấy thi thể của Xuân Nhi. Nàng nằm trên đất, ngực bị đâm ba đao, chết không nhắm mắt. Còn Lệ Nương cùng tiểu thiếu gia thì không thấy đâu.”
Giọng bà càng thêm khàn khàn, run rẩy không dứt:
“Lúc ấy ta thật sự sợ hãi đến cực điểm, sợ Lệ Nương lại đột nhiên quay về giết ta. Ta chôn Xuân Nhi qua loa rồi trốn đi, không dám lộ diện. Trong lòng ta luôn suy nghĩ: ta và Xuân Nhi đều chưa từng tiết lộ hành tung của thiếu gia, Lệ Nương cũng không giống loại người đó, vậy thì chỉ còn lại Lưu ma ma. Kể từ khi phu thê cữu gia xuất hiện, Lưu ma ma liền bặt vô âm tín. Ta nhớ bà từng nhắc đến việc muốn đến nương nhờ nữ nhi và tế tử có nhà ở Lý gia trang cách trấn Bạch Hạc không xa, vì thế ta đi tới đó tìm.”
La bà tử nói đến đây, Nhậm Dao Kỳ vẫn nhắm mắt im lặng. Thanh âm già nua của bà vang lên, như ẩn chứa áp lực khiến người ta rợn tóc gáy:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT