Người thông minh như Phương di nương, lúc này cũng khó tránh khỏi có phần không hiểu.
Mấy năm nay, bà chưa từng nghĩ việc mình làm có thể qua mắt được người tinh tường trong Nhậm gia, chỉ là đôi bên vẫn giữ yên ổn, nước sông không phạm nước giếng. Vì vậy bà thực sự không rõ, vì cớ gì đông phủ lại chọn đúng lúc này xen một chân vào.
Nhậm gia xảy ra chuyện xấu như thế, người tức giận nhất tất nhiên là Nhậm lão thái gia. Sau khi Khang gia và Lưu gia bị dẹp yên, ông mắng Nhậm lão thái thái một trận ra trò, vì nể mặt bà trước mặt con cháu nên mới đóng cửa giáo huấn.
Từ khi gả vào Nhậm gia, Nhậm lão thái thái cùng lão thái gia luôn là phu xướng phụ tùy, mấy chục năm qua hiếm khi cãi vã trước người ngoài. Bà phạm lỗi nhỏ, lão thái gia còn có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng lần này mất mặt quá mức, quả thật khó dung.
Bà cũng biết mình sai, nên bị mắng không dám cãi, trong lòng tuy bực bội nhưng mấy ngày sau vẫn nghe theo chỉ thị của lão thái gia, thả Nhậm Dao Ngọc ra và giải trừ cấm túc của Ngũ thái thái Lâm thị.
Nhậm Dao Ngọc rốt cuộc cũng chỉ là cô nương mười mấy tuổi, lần này bị đả kích nặng, mới vài ngày đã gầy rộc, lúc được thả ra thì ỉu xìu, mất hẳn khí sắc tuổi xuân. Ngược lại, Ngũ thái thái Lâm thị ra ngoài thì mặt mày hồng hào, ánh mắt long lanh như nước, phong vận phảng phất thời thiếu nữ.
Trải qua việc này, Ngũ lão gia nhờ họa được phúc, được thê tử tiếp nhận trở lại, phu thê như uyên ương tân hôn, quấn quýt chẳng rời, ngay cả nữ nhi Nhậm Dao Ngọc cũng phải tránh qua một bên. Còn Khang di nương đã sớm bị hai người quên sạch.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play