Lời Nhậm lão thái thái đã hàm chứa ý uy hiếp, bởi bất luận thế nào, việc này cũng không phải Nhậm gia đuối lý. Nếu nháo đến nha môn, kẻ chịu thiệt chính là Khang gia và Khang thị.
Không ngờ Khang tẩu tử nghe xong, tuy trên mặt thoáng hiện vẻ xấu hổ, nhưng lời đáp lại không hề hàm hồ. Giọng nàng vẫn cung kính khiêm tốn, câu chữ lại rành rẽ:
“Lão tổ tông nói rất phải. Tiểu cô nhà ta từ nhỏ được bà bà nuông chiều, ăn mặc chỉ đưa tay, cơm nước chỉ há miệng, việc gì cũng không đụng tới. Ở nhà ngoại, nàng không coi ai ra gì, ta là tẩu tử nên không buồn so đo. Chỉ không ngờ cuối cùng nàng lại làm ra loại chuyện mất hết thể diện này, khiến Khang gia ta nhục nhã không còn chỗ dung thân. Việc đã đến nước này, dẫu nàng là muội muội của đương gia nhà ta, ta cũng không thể che chở. Chờ việc này xong xuôi, cho dù các vị đại nhân đại lượng không truy cứu, Khang gia chúng ta cũng sẽ đón nàng về, thanh lý môn hộ, để Nhậm gia có công đạo.”
Nói đến đây, nàng khẽ dừng, rồi tiếp lời:
“Còn như báo quan. Tiểu phụ nhân thấy vẫn thôi thì hơn. Không phải nhà ta sợ nha môn, chỉ là Khang gia không định bỏ qua cho con tiện nhân ấy. Nàng có chết, coi như xong hết mọi chuyện. Nhưng ở nhà nghèo như chúng ta, tuy chuyện trèo tường thông dâm bị người khinh chê thì nhiều lắm cũng chỉ bị chửi mấy câu, chứ thịt trên người chẳng mất miếng nào, sau cùng vẫn sống như trước. Nhưng nhà giàu các ngài, thứ xấu này e là khó mà gột rửa, phải không?”
Một phen nhanh mồm dẻo miệng, khiến mọi người trong phòng sững sờ.
Nhậm lão thái thái nheo mắt, trầm giọng hỏi:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play