Nhậm Dao Kỳ cũng thoáng thấy bóng người trong rừng, nhưng vì khoảng cách hơi xa, lại thêm bóng trúc che khuất nên chưa nhìn rõ. Nghe Từ ma ma xin đuổi theo xem xét, nàng gật đầu cho phép. Nhậm Dao Hoa cũng sai nha hoàn Vu Tinh đi theo.
“Vừa rồi là ai?” Dao Hoa nhíu mày lẩm bẩm. Nàng vốn quen nhíu mày, nên dù tuổi còn nhỏ, chỗ ấn đường đã hiện hai nếp hằn nhạt, khiến gương mặt đẹp đẽ thêm vài phần nghiêm túc.
Dao Kỳ thong thả bước về phía rừng trúc, Dao Hoa nghĩ ngợi rồi cũng theo sau.
Tiết xuân gần qua, những búp trúc non đã đội đất nhú lên, lá non xanh biếc còn ướt sương. Trên nền đất mềm ẩm, loang lổ những lỗ tròn do nha hoàn bà tử trước đó tới đào măng để ăn. Rừng trúc này không lớn, chỉ để làm cảnh, nên trúc mọc thưa vừa phải, không cho mặc sức um tùm.
Đất trong rừng mềm xốp, giẫm chân xuống liền để lại dấu hằn. Dao Kỳ cúi đầu quan sát mấy dấu chân mới để lại, tựa hồ đang cân nhắc.
“Hẳn là dấu của hai người vừa rồi.” Dao Hoa nói.
Có hai dấu một lớn một nhỏ, đều là giày thêu mũi nhọn của nữ tử, hiển nhiên không phải dấu nam nhân. Nếu không phải nam nữ vụng trộm gặp nhau, tại sao lại thấy người liền bỏ chạy?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play