Những lời này, Nhậm Dao Hoa không sao phản bác. Gả cho người nghèo làm chính thê, cùng gả cho nhà quyền quý làm thiếp, mỗi người mỗi lựa chọn.
“Sở dĩ nay Phương di nương như cá gặp nước, là bởi bà ta có một vị đệ đệ đáng tin. Đệ đệ bà ta là Phương Nhã Tồn, nghe nói không lâu trước vừa được thăng làm tòng lục phẩm phó châu của Sở Châu, lại rất được cấp trên thưởng thức, hai năm tới e rằng còn có cơ hội thăng tiến.”
“Ta cũng nghe nói y thăng quan, nhưng chẳng qua là chức phó châu địa phương, lại ở phương Nam, có liên quan gì đến chúng ta?”
Nhậm Dao Kỳ biết rõ chuyện Phương gia, một phần do hỏi Tuần ma ma, một phần nhớ từ đời trước.
“Tỷ quên mất quan hệ Phương gia với Nhậm gia. Hiện nay Nhậm gia muốn khai thác mỏ ở phương Nam, tất khó tránh việc giao thiệp với địa phương. Phó châu không phải thủ chính một châu, nhưng cũng có thực quyền. Phương Nhã Tồn tuyệt đối không phải hạng vô năng, qua vài năm, Phương gia sẽ do hắn định đoạt. Di tổ mẫu đã cao tuổi, đích tử lại có thần trí không minh mẫn, hiện tại Phương gia vẫn do di tổ mẫu làm chủ, nhưng mấy năm nữa, tỷ cứ chờ mà xem.”
Nhậm Dao Hoa nghe vậy, cẩn thận nghĩ ngợi, quả thấy lời Nhậm Dao Kỳ không phải vô lý.
“Khi trước, Phương Nhã Tồn được di tổ mẫu chọn, cũng nhờ Phương di nương. Nếu không phải bà ta chủ động gả vào Nhậm gia làm thiếp, khiến di tổ mẫu nghĩ mình nắm chắc bà ta trong tay, thì di tổ mẫu đâu yên tâm mưu đường tiến thủ cho Phương Nhã Tồn? Năm ấy Phương di nương giỏi uốn mình, vì thân phận nên tỷ đệ hai người chỉ đành nhìn sắc mặt đích mẫu mà sống.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play