Nhậm Dao Đình ngẫm nghĩ một hồi:
“Ta lén vào hậu viện, vừa vặn thấy cửa chính nhà giữa mở. Lại gần thì trông thấy một lão bà tử đang dâng hương. Vì sợ bị phát hiện, ta không dám tới gần, chỉ thoáng thấy trên bàn thờ dường như cung phụng hai, ba bài vị.”
“Ngươi nói không phải bài vị Hàn gia? Có thấy rõ chữ trên đó không?” Nhậm Dao Kỳ hỏi ngay. Nếu biết được bài vị kia thuộc về nhà nào, có lẽ sẽ gỡ được mảng sương mù quanh Hàn Đông Sơn.
Nhậm Dao Đình chau mày nhớ lại:
“Trong nhà giữa có thắp nến, nhưng vẫn hơi tối. Ta đang định nhìn kỹ thì bà tử kia như nghe thấy động tĩnh, bỗng quay đầu lại. Ta giật mình, vội nấp sau cột, nên chỉ kịp thấy một chữ ‘Cù’… Đúng chính là ‘Cù’. Ngũ tỷ, Hàn gia sao lại thờ bài vị họ Cù? Lẽ nào có thân thích họ Cù? Hay nguyên chủ nhân tòa nhà này là họ Cù? Nhưng thế cũng khó hiểu, nguyên chủ nhân sao lại để người khác thờ tổ tiên mình? Hàn gia cũng đâu cần làm thế?”
“Cù…” Nhậm Dao Kỳ trầm ngâm. Hàn Đông Sơn tất sẽ không cung phụng bài vị nhà khác, chữ “Cù” ấy, e là cội nguồn của hắn.
Theo nàng biết, mấy chục năm gần đây ở phụ cận Yến Châu dường như không có Cù gia giàu có nào. Hàn Đông Sơn chừng năm mươi tuổi, nếu thực sự mang họ Cù và vốn là người Yến Bắc, thì năm mươi năm trước nơi này hẳn từng có tin tức về Cù gia, hoặc hắn xuất thân hàn môn bần hàn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play