Một tháng Nhậm Thời Mẫn chỉ ở chính phòng Tử Vi viện nhiều nhất bảy, tám ngày; Phương di nương ở Phỉ Viện thì càng ít hơn, một tháng ông ghé một lần đã là may.
Tính tình Nhậm tam gia tùy hứng, trên dưới Nhậm gia ai ai cũng biết, ngay cả Nhậm lão thái thái cũng không có cách nào.
Thuở Phương di nương mới vào Nhậm gia, mọi thủ đoạn tranh sủng đều dùng đến, ban đầu có chút hiệu quả vì dù sao Nhậm Thời Mẫn cũng là nam nhân bình thường. Nhưng lâu ngày, mọi cách đều vô dụng, đến khi bà có con, được ở lại Nhậm gia yên ổn thì cũng dần buông tâm tư tranh sủng.
Bởi nếu là cùng nữ nhân khác tranh sủng, bà không ngại nhưng tranh sủng với những thú vui thư họa mà Nhậm Thời Mẫn yêu thích, thì căn bản không thể thắng.
Khi Nhậm Dao Kỳ bước vào thư phòng, Nhậm Thời Mẫn đang xõa tóc, tựa người trên trường kỷ trong phòng đọc sách. Có lẽ đang đọc đến chỗ say mê, nàng đi đến gần ông vẫn chưa hay biết.
Nàng liếc nhìn giá cắm nến trên bàn, trong lòng nảy ý xấu, bèn nhẹ chân tiến lại che khuất ánh nến. Ánh sáng chợt tối sầm, khiến Nhậm Thời Mẫn chớp mắt mấy lần, một lát sau mới ngẩng đầu.
“Phụ thân đang xem gì mà xuất thần vậy?” Nàng làm như không thấy nét giận thoáng qua trên mặt ông, cười tủm tỉm hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT