Nhậm Dao Kỳ mỉm cười hỏi:
“Nếu mỗi tháng còn tới thành Vân Dương tái khám, ngươi quay về mỏ chẳng phải bất tiện sao?”
Chúc Nhược Mai gãi đầu, chợt ý thức động tác ấy có phần bất nhã, bèn buông tay xuống, đáp:
“Ta có thể xin quản sự trên mỏ nới chút thời gian, ngày thường ta làm nhiều hơn để bù lại."
Nhậm Dao Kỳ lắc đầu:
“Ngươi vẫn nên chuyên tâm hầu hạ mẫu thân thì hơn. Muội muội ngươi khéo léo, nhưng mới mười tuổi, khó chăm lo chu toàn. Huống hồ lần trước phụ thân ta đã dặn quản sự trả lại khế ước bán thân cho ngươi. Với năng lực của ngươi, muốn ở thành Vân Dương tìm một việc khá, đâu phải chuyện khó. Chi bằng mang mẫu thân và muội muội ở lại Vân Dương, như vậy việc chữa bệnh cũng thuận tiện hơn.”
Nàng biết những kẻ chủ động bán mình vào mỏ than, hoặc là người lưu lạc tha phương, hoặc gia cảnh bần hàn khốn quẫn. Chúc Nhược Mai đến làm việc ở mỏ Nhậm gia cũng chỉ vì cần gấp bạc trị bệnh cho mẫu thân. Với thể trạng tráng kiện như hắn, Nhậm gia trả ngay hai mươi đến ba mươi lượng, coi như mua đứt sức lao động.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT