Đông Sinh nhận ra, tuy vị thiếu niên trước mắt đang ho khẽ, nhưng giữa vẻ thanh thản ưu nhã ấy lại ẩn một khí độ mà người thường khó có được.
Lúc này hắn mới nhớ, Nhị công tử Tiêu gia vốn yếu nhược, thuở trước khi rời kinh từng có lần bệnh tình nguy kịch, suýt mất mạng. Năm ngoái sau khi hồi kinh, thân thể đã khá hơn, nhưng vẫn cần thường xuyên tĩnh dưỡng.
Chỉ là từ khi bước vào, nhìn thấy Tiêu Tĩnh Tây, Đông Sinh dường như quên mất hắn là người bệnh. Trên người Tiêu Tĩnh Tây mang theo một thần thái khó hình dung, đủ để hấp dẫn ánh mắt mọi người, khiến người ta không còn để tâm đến sự yếu ớt của hắn.
Giờ đây khi tỉ mỉ quan sát mới thấy, dung mạo Tiêu Tĩnh Tây quả thật xuất chúng, lại không hẳn như lời đồn “tuyệt thế”. Cái khiến người ta khó rời mắt không phải chỉ là dung mạo, mà là từng cử chỉ, từng ánh nhìn, từng âm điệu trong lời nói, tất cả hợp thành một tiết tấu riêng, chỉ thuộc về Tiêu Tĩnh Tây.
Đông Sinh ngẩn ngơ nhìn hồi lâu mới sực tỉnh, vội dời mắt, thầm mắng mình hồ đồ. Tiêu Tĩnh Tây xuất sắc, nhưng rốt cuộc vẫn là nam tử; hắn tự nhủ bản thân không có ý nghĩ gì khác, nghĩ đến việc mình vừa thất thần ngắm một nam nhân, hắn cũng cảm thấy buồn bực trong lòng.
Tiêu Tĩnh Tây ho thêm vài tiếng, ngoài cửa, gã sai vặt Đồng Hạ vội cất tiếng hỏi:
“Công tử cần tiểu nhân vào hầu hạ không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play