Tống Tự Thành nhìn Vương Mộng Tương đang gục đầu vai mình khóc nhè, đôi mắt cầu cứu nhìn Lục Nhiễm. Hắn thường xuyên hắt hơi là vì chó thật, nhưng hắn lại vui vì như vậy không phải ngủ chung với Vương Mộng Tương. Còn chuyện nàng ta nói hắn lo lắng hay đau lòng cho nàng, đều là nàng ta tự suy diễn cả.
Lục Nhiễm thấy không khí đã bớt căng thẳng, vội vã vỗ tay, nói một cách đầy gượng gạo: "Thôi nào, chúng ta cãi nhau vì cái gì chứ? Ngươi đấu với ta thì có ích gì? Người được lão gia cưng chiều là lão Tam, chứ không phải Tống Trì nhà ta. Ngươi đấu với ta, cả hai cùng bị thương, còn lão Tam thì được hưởng lợi."
Vương Mộng Tương không đáp lời, chỉ khóc nức nở. Lục Nhiễm không biết nàng có nghe lọt tai không. Quỳ mỏi, nàng dứt khoát ngồi khoanh chân xuống. Nàng đã quen với việc bị phạt quỳ ở Phật đường từ khi còn ở Lục phủ.
Chu Tú Hải lần này thực sự tức giận, không ai cầu xin nên Lục Nhiễm và những người khác bị nhốt từ sáng đến hoàng hôn. Ai nấy đều đói meo. Lúc đầu Vương Mộng Tương còn có sức kêu gào ra ngoài, nhưng sau đó thì mềm oặt dựa vào cột, thở dốc. Dù đói đến mức bụng dán lưng, cũng chẳng ai dám động vào đồ cúng. Đó là tội chồng thêm tội.
"Phu quân, chúng ta có bị nhốt chết đói ở đây không?"
Tống Tự Thành không trả lời. Lục Nhiễm lên tiếng: "Xem ngươi sau này còn dám gây chuyện với ta không. Lần trước cũng bị đánh đòn chung, chắc vết thương vẫn còn đau nhỉ."
Lời nói này của Lục Nhiễm tuy làm Vương Mộng Tương khó chịu, nhưng cũng khiến nàng ta ngộ ra nhiều điều. Người dạy nàng đối phó Lục Nhiễm là Chu Tú Hải. Nàng cứ nghĩ Chu Tú Hải sẽ đứng về phía mình, nhưng mấy lần này thì không.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play