Vĩnh Thu nghe vậy, còn khẩn trương hơn cả Lục Nhiễm. Ả vội vã chọn quần áo, trang sức, vấn trâm cài, châu hoa cho Lục Nhiễm, bận rộn đến mức xoay như chong chóng.
Lục Nhiễm chỉ ngồi trên giường, thờ ơ.
Ở phòng khách tiền viện, Lý Cần đứng cạnh cửa, tầm mắt hướng ra ngoài, ngắm nhìn cây cỏ hoa lá. Hắn mặc một bộ áo dài màu tím có vân văn, thắt đai lưng to, khiến thân hình thẳng như cây tùng.
Lý Cần gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan thanh tú. Miệng nhỏ nhắn, hồng hào hơn cả con gái. Mái tóc búi gọn làm khuôn mặt mảnh khảnh càng thêm tuấn tú của một thiếu niên.
Lục Chính Đình đứng một bên, cười ha hả: “Tam công tử không phải nói tối mới đến, sao lại đến sớm hơn mấy canh giờ thế này?”
“Thấy bà ngoại thân thể còn cứng cáp, ta…” Suýt chút nữa nói lỡ lời, Lý Cần vội vàng sửa lại: “Ta đến sớm hơn.”
Chủ yếu là vì thật sự lo lắng cho Lục Nhiễm. Hôm qua sau khi nàng ra khỏi cung, hắn ta cứ mở mắt đến hừng đông.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT