Lục Thư khóc lóc ầm ĩ, cầm lấy chiếc kéo chạy đến chính viện tìm Liễu Ngọc Diêu. Lục Duyên Phong sợ hãi chạy theo sau.
Liễu Ngọc Diêu đang định ra ngoài hẹn phu nhân nhà thông gia uống trà, thì thấy hai người một trước một sau xông vào. Nhìn vào gương đồng, bà thấy Lục Thư khóc sụt sùi, nước mắt nước mũi giàn giụa, tay còn cầm một cây kéo. Phía sau, Lục Duyên Phong hoảng hốt chạy theo.
Liễu Ngọc Diêu xua tay ra hiệu cho nha hoàn đang vấn tóc cho bà dừng lại, từ từ quay người lại, nhìn đôi con không lúc nào yên của mình: “Lại xảy ra chuyện gì?”
Bà sinh ba người con, nhưng chỉ có Lục Kì là khiến bà bớt lo.
Lục Thư bĩu môi, ném cây kéo xuống, chui vào lòng Liễu Ngọc Diêu, nức nở khóc: “Mẫu thân, phụ thân thay đổi rồi. Người xem mấy ngày nay ông ấy đã làm những gì? Đó còn chưa phải là đáng sợ nhất, lúc nãy ông ấy còn cho người giật lấy chuỗi huyết ngọc châu của Thư nhi.”
Liễu Ngọc Diêu nhẹ nhàng ôm vai Lục Thư, cầm lấy cổ tay nàng nhìn. Chuỗi huyết ngọc quả thật không còn.
“Cái Lục Chính Đình này chắc điên rồi. Đồ vật của con gái mình đeo tốt bao năm trời, vậy mà lại cho người giật đi. Con tiện nhân kia mà muốn cái chuông thành, chẳng lẽ ông ta cũng cho người đi trộm về sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT