Người đàn ông dừng bước, Tề Khê cũng dừng lại theo. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt vượt qua thân hình của ông ta, dừng lại trên người cách đó không xa.

Người ấy mặc một chiếc áo len cổ cao màu trắng kem, khoác ngoài là chiếc áo dày, trên đầu gối phủ một tấm chăn lông dày nữa. Trong tay anh là một cuốn sách bìa màu xanh nhạt, những ngón tay thon dài kẹp lấy một trang, nhưng mãi vẫn chưa lật qua.

Người đàn ông nói: “Thiếu gia, có người đến phỏng vấn.”

Mi mắt của Lục Tu Viễn khẽ động, nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm vào cuốn sách trong tay, nhẹ giọng:

“Đã nói rồi, đừng gọi tôi như thế.”

Nói xong, ngón tay anh khẽ lật sang trang mới, tiếng soạt vang lên rõ ràng.

Tim Tề Khê như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn mở to mắt nhìn anh, Lục Tu Viễn, người ngoài đời thực… trông vẫn đẹp như trên màn ảnh. Làn da trắng nõn hòa vào ánh nắng ấm áp của mùa đông, hàng mi dài phủ bóng nhẹ nhàng, khiến hắn bất giác nghĩ tới con bướm mực trong tranh Tề Bạch Thạch. Sống mũi cao nhưng mềm mại, đôi môi khẽ khép lại đỏ hồng hơn những người đàn ông khác.

Người đàn ông lớn tuổi nhìn Tề Khê, ho nhẹ một tiếng. Tề Khê như bừng tỉnh, lúng túng lục lọi trong túi, lấy ra một xấp giấy tờ và đưa cho ông, lần này ông ta nhận lấy.

Lục Tu Viễn chỉ lạnh nhạt liếc qua xấp tài liệu trong tay ông ta, có lẽ còn chưa nhìn rõ tên, sau đó nói:

“Đi đi, không thích.”

Tim Tề Khê thắt lại, ngơ ngác nhìn anh. Ánh mắt hai người chạm nhau. Hắn chết sững.

Hắn nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt lẽ ra phải ngập tràn ánh bình minh, giờ đây lại… không còn ánh mặt trời nào nữa. Người đang ngồi trước mắt hắn xa lạ đến mức chẳng giống người từng đứng trên sân khấu kia.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với anh ấy?

Tề Khê muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng biết mở lời thế nào. Hắn nhất định phải ở lại, dù với tư cách gì cũng được.

Người đàn ông gật đầu, giơ tay ra hiệu bảo hắn có thể rời đi, nhưng Tề Khê không nhúc nhích, cứ nhìn chằm chằm vào Lục Tu Viễn.

Thấy vậy, ông ta bước tới định kéo hắn đi. Không ngờ Tề Khê lại vùng ra, không chịu rời đi.

“Tôi cần công việc này.” Tề Khê nói. Tất nhiên, đó là lời nói dối. Hắn không thể nói lý do thật, bởi giờ đây hắn không có tư cách, cũng chẳng có danh phận để làm vậy. Hắn chỉ muốn được ở gần anh hơn một chút.

Trong lúc giằng co, chiếc túi của hắn bị mở ra, vài tờ giấy trắng bay ra rơi lả tả, vô tình đáp xuống ngay dưới chân Lục Tu Viễn. Hai người vẫn còn đang giằng co, Tề Khê lúc này trông chẳng khác nào một tên lưu manh vô lễ, sống chết không chịu rời bước.

“Đợi đã.” Giọng nói lạnh lẽo của Lục Tu Viễn vang lên. Ánh mắt anh cuối cùng cũng rơi lên người Tề Khê, không mang theo chút ấm áp nào, lạnh như sương rơi trên vai cậu.

“Cậu biết vẽ!” Anh khẳng định.

Tề Khê ngẩn người, anh nhận ra rồi sao?

Rồi ánh mắt hắn liếc xuống những tờ tranh dưới chân Lục Tu Viễn, lúc ấy mới thở phào nhẹ nhõm:

“… Vâng.”

“Vậy thì cậu đi làm đi.” Lục Tu Viễn gập cuốn sách lại, âm thanh “bịch” vang lên như một chiếc búa gõ thẳng vào tim Tề Khê, cuối cùng cũng trút được gánh nặng.

Người đàn ông không nói thêm gì, chỉ đẩy kính rồi hỏi:

“Cậu biết công việc là gì chứ?”

“Biết, là chăm sóc anh ấy.” Tề Khê trả lời rất nghiêm túc. Trong lúc nói, ánh mắt lại vô thức nhìn về phía Lục Tu Viễn. Vừa khéo chạm phải ánh nhìn anh đang quét qua, bốn mắt lại chạm nhau. Tề Khê thậm chí còn nhìn rõ màu mắt anh, nhạt hơn cả trên TV.

Người đàn ông nghẹn lời, không biết từ đâu rút ra một quyển sổ nhỏ, định đưa cho hắn thì nghe Lục Tu Viễn lạnh nhạt nói:

“Không cần xem, ông có thể đi rồi.”

Người đàn ông đứng im tại chỗ, lo lắng nhìn anh một cái.

“Đi đi.” Giọng anh không lớn, nhưng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo và xa cách trong đó.

Cuối cùng, ông ta rời đi.

Chỉ còn lại hai người trong sân sau tĩnh lặng. Mùa đông phương Nam mang theo cái lạnh ẩm ướt, không thường có tuyết, vậy mà năm nay lại có một trận tuyết lớn hiếm hoi. Chính vì sự hiếm hoi ấy, Tề Khê đã khắc ghi khoảnh khắc lần đầu gặp mặt này suốt cả đời.

May mắn thay, hôm nay trời vẫn có nắng. Ánh nắng chiếu lên nền tuyết trắng xóa, không mang lại cảm giác lạnh lẽo, trái lại, khi vừa nhìn thấy Lục Tu Viễn, toàn thân Tề Khê đã nóng ran. Rõ ràng con người trước mặt hắn toát lên cảm giác lạnh lẽo, vậy mà lại khiến hắn thấy ấm áp, hắn muốn đến gần anh hơn nữa.

“Đẩy qua đây.” Lục Tu Viễn chỉ về một chỗ gần đó. Tề Khê nhìn theo, và ngay khi ánh mắt rơi vào nơi ấy, tim hắn chợt co thắt lại, như có thứ gì đó siết chặt lấy, khiến hắn nghẹt thở.

Không xa chỗ họ đứng, dưới một cái cây trụi lá, lặng lẽ đặt một chiếc xe lăn. Vì nằm khuất trong góc, ánh nắng không chiếu tới được, nó chỉ lẳng lặng nằm đó, phủ trong bóng tối u ám.

[Bức tranh em vẽ tặng anh, anh có thích không?]

[Ừm.]

[Tiếc là anh không chịu nói địa chỉ, nếu không em đã gửi cho anh rồi.]

Đối phương không trả lời.

Chờ rất lâu, Tề Khê lại gửi thêm một tin nhắn nữa:

[Dạo này anh còn múa không?]

Hắn dán mắt vào khung trò chuyện, nhìn đến mức đôi mắt bắt đầu mờ đi, mới thấy Lục Tu Viễn trả lời lại:

[Tôi không thể múa nữa rồi.]

“Cốc cốc!” Âm thanh gõ ngón tay lên sách khiến Tề Khê sực tỉnh. Hắn ngẩng đầu nhìn Lục Tu Viễn, thấy anh hơi cau mày. Lục Tu Viễn có làn da rất trắng, cả người dường như đều mang một sắc thái nhạt nhòa, tóc nhạt, lông mày nhạt, đến mức dù anh đang cau mày cũng không toát ra chút nào vẻ khó chịu hay xa cách.

Rất nhanh, Tề Khê điều chỉnh lại cảm xúc. Hắn mỉm cười, nói khẽ một tiếng xin lỗi, rồi cúi người xuống.

Hắn hoàn toàn quên mất ba chữ “đẩy qua đây” mà Lục Tu Viễn đã nói trước đó, nên khi hắn bế thốc Lục Tu Viễn lên, hắn vẫn chưa nhận ra có gì đó sai sai.

Mãi đến khi giọng nói lạnh lùng của Lục Tu Viễn vang lên từ trong lòng:

“Cậu đang làm gì vậy?”

"Tôi… tôi bế anh qua đó." Tề Khê cứng đờ tại chỗ, đặt xuống không được, mà không đặt cũng không xong.

"Cậu định bế tôi đến bao giờ nữa?" Người trong lòng đã bắt đầu lộ rõ sự khó chịu, Tề Khê cuống quýt bước nhanh về phía gốc cây kia.

Lục Tu Viễn quá nhẹ, lại gầy yếu đến lạ thường, như thể chỉ cần Tề Khê dùng thêm chút sức là có thể bóp nát anh vậy.

Hắn cẩn thận đặt anh xuống xe lăn.

"Vào nhà." Lục Tu Viễn nói.

Tề Khê ngoan ngoãn đẩy xe lăn, đi trên nền tuyết xốp mềm, phía sau để lại một dãy dấu chân cùng hai vệt bánh xe dài. Hắn cúi đầu, nhìn người đang ngồi trong xe, trong đầu chợt văng vẳng mấy chữ kia:

Tôi không thể múa nữa.

Không phải là không muốn, mà là không thể nữa rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play