Học sinh Tiểu Khương kiêm chức idol, lương cơ bản mỗi tháng hai ngàn, chỉ vì nhiều miệng vài câu nói nhảm mà bị trừ thẳng 800.

Ra khỏi phòng họp, Khương Nhạc Thầm ngửa mặt lên trời gào thét:
“A a a a, nước Trung Quốc mới thành lập được bảy mươi năm thôi mà sao đã có kiểu tư bản như vậy rồi ——!”

Văn Quế kéo thấp vành mũ lưỡi trai, lạnh nhạt phun ra hai chữ:
“Đáng đời.”

Khương Nhạc Thầm: “Chẳng lẽ tôi không có quyền nghi ngờ quyền lực à?”

Văn Quế: “Chẳng lẽ cậu nghĩ Dương Bạch Lao có thể nghi ngờ Hoàng Thế Nhân sao?”

Khương Nhạc Thầm: “……”

Văn Quế: “Hỉ Nhi, đến giờ tập nhảy rồi.”

Vòng loại đầu tiên của ông chủ mới vừa kết thúc, mười đứa nhóc trẻ tuổi liếc nhìn nhau, chưa quen thân nên tự động chia thành vài nhóm, Khương Nhạc Thầm và Văn Quế quyết định đến phòng tập nhảy đốt calo.

Công ty bọn họ nhìn ngoài thì như tòa nhà hai tầng chán ngắt, thật ra bên trong lại đầy bí mật. Tầng hầm có đến ba tầng, tầng sâu nhất được thông hoàn toàn thành một phòng tập nhảy siêu lớn.

Khương Nhạc Thầm vẫn luôn thắc mắc tại sao chủ nhà trước lại xây kiểu nhà như này: hai tầng trên mặt đất, ba tầng dưới lòng đất, mà tầng hầm lại được xây cực kỳ chắc chắn, tường dày, chống ẩm, còn có cả hệ thống thông gió chuyên dụng… chẳng lẽ là để phòng chống zombie?

Chỉ có điều, dù là phòng tập nhảy siêu lớn thì cũng không thể chứa nổi 101 đứa con trai cùng lúc loạn vũ. Không nói tới vấn đề diện tích, giáo viên cũng chẳng thể nào theo dõi hết được. Vì vậy, trước đây mỗi lần tập nhảy đều phải chia ca luyện riêng. Công ty quy định mỗi idol nhỏ phải hoàn thành 30 giờ luyện tập nhảy mỗi vòng, không đủ thì sẽ bị trừ lương cơ bản.

Muốn hoàn thành giờ tập thì phải đặt lịch phòng học, nhưng phòng học thì lại không đủ chỗ… Thế là ông chủ trước thuê riêng người làm một phần mềm đặt lịch phòng hậu đài, giúp bọn họ có thể hẹn trước phòng học trên điện thoại.

Khương Nhạc Thầm: Ở trường tôi phải giành lớp học, đến công ty cũng phải tranh phòng học, đúng là từ mê cung trở về mê cung vậy —— mê quá đi!.jpg

Nói vậy mới thấy, ông chủ mới vừa vào liền một hơi đuổi sạch 90% nhân viên ăn không ngồi rồi, thật sự quá sáng suốt.

Không còn ai trong phòng tập, Khương Nhạc Thầm và Văn Quế đứng giữa không gian trống trải, cảm giác nói chuyện cũng vang vọng. Khi tập nhảy, bọn họ có thể dành nhiều sự chú ý cho bản thân trong gương, thậm chí còn có thể sửa động tác nhỏ cho nhau. Dù nhóm của bọn họ cũng từng phát hành vài bài hát, dựng được hai bài vũ đạo, nhưng bất kể là hát hay nhảy thì chất lượng đều không cao; để nâng cao năng lực cá nhân, hai người họ thường xuyên học theo vũ đạo của những nhóm nhạc nam chuyên nghiệp khác.

Quan hệ của họ tốt như vậy, ngoài việc là hai “mặt tiền” trong nhóm, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn: cả hai chỉ có thời gian luyện nhảy vào buổi tối, thường xuyên gặp nhau trong phòng tập.

Khương Nhạc Thầm là sinh viên 985 cần cù cẩn trọng, học chuyên ngành thú y vốn nổi tiếng toàn khóa, ban ngày phải đi học hoặc thực tập, chỉ có thể theo đuổi giấc mộng nghệ sĩ vào ban đêm; tình hình của Văn Quế lại khác, ban ngày hắn làm việc quần quật, mỗi ngày chạy khắp kinh thành, bận đến mức phi tinh đái nguyệt.

Khương Nhạc Thầm từng hỏi hắn:
“Cậu không đi học sao?”

Văn Quế: “Không, nhà tôi nghèo.”

Khương Nhạc Thầm: “À……”

Văn Quế nhìn cậu: “Chỉ có một chữ ‘à’ thôi à?”

Khương Nhạc Thầm nghĩ ngợi, cảnh giác hỏi: “Vậy cậu có học xong chín năm giáo dục bắt buộc chưa?”

Văn Quế: “…… Tôi học xong cấp ba rồi.”

“Vậy thì tốt rồi tốt rồi.” Khương Nhạc Thầm thở phào nhẹ nhõm, “Làm nghề của bọn mình, chỉ cần biết sáng tác, vậy là đã mạnh hơn mấy idol khác rồi.”

Từ đầu đến cuối, học sinh Tiểu Khương chưa từng tò mò hay dò hỏi chuyện gia đình Văn Quế, cũng không giống những người khác thể hiện sự thương hại không cần thiết.

Chính vì thế họ mới có thể trở thành bạn bè.

Tầng hầm không có ánh sáng mặt trời, nên cũng không cảm nhận được thời gian trôi qua. Hai người tập đến mức mệt mỏi rã rời, một người bò lê trên đất, một người nằm bẹp ở góc tường, trông như hai cục bùn bị Nữ Oa tiện tay ném ra khi tạo người.

Văn Quế hồi phục thể lực trước, hắn bò dậy, lấy từ đống thùng giấy ở góc tường ra hai chai nước, ném một chai về phía Khương Nhạc Thầm.

Khương Nhạc Thầm không nhúc nhích, chai nước đập lên đầu cậu rồi rơi xuống đất, suýt nữa khiến khuôn mặt cậu tăng thêm một vết “vinh quang”.

Văn Quế: “Cậu chết rồi à?”

Khương Nhạc Thầm mặt dày trả lời: “Tôi nóng quá, muốn uống nước lạnh.”

Văn Quế: “Vừa vận động xong mà uống lạnh thì dễ đau bụng đấy.”

Khương Nhạc Thầm không thèm để ý: “Không sao, tôi là dạ dày sắt, uống nước lạnh không bị đau.”

“Không phải sợ cậu đau.” Văn Quế nói, “Tôi sợ cậu bị hàn cung.”

“…………………………” Khương Nhạc Thầm kinh hãi, “Cái tên này cậu vẫn chưa từ bỏ ý định muốn ‘1’ tôi à?”

Văn Quế không trả lời thẳng, chỉ hỏi: “Cậu cao bao nhiêu?”

“1m79.”

“Ồ, thì ra là 1m79,” Văn Quế lặp lại bình thản, “Cậu đoán tôi bây giờ cao bao nhiêu?”

Khương Nhạc Thầm sững người một chút, phản ứng lại rồi lập tức bật dậy từ sàn nhà. Dù rõ ràng mệt đến mức bước đi không nổi, cậu vẫn gắng gượng lảo đảo bước đến đứng cạnh Văn Quế.

Học sinh Tiểu Khương hít sâu một hơi, ưỡn ngực ngẩng đầu, nhìn vào gương —— cái chiều cao dừng lại ở 1m79 từ năm 16 tuổi của cậu, vậy mà thật sự thấp hơn Văn Quế một chút xíu!!!

Hơn nữa, Văn Quế còn đội mũ lưỡi trai đè hết tóc xuống, không ăn gian tí nào.

“!!!” Khương Nhạc Thầm sợ hãi, lập tức cúi đầu nhìn giày của Văn Quế.

Văn Quế: “Đừng nhìn, giày là hai ta mua cùng nhau, đế cao bằng nhau.”

Đúng thật. Lúc đó trung tâm thương mại khuyến mãi mua một tặng một, hai người chọn hai đôi giống hệt từ màu sắc tới size, thần thánh không thể tách rời, lần nào đi tập cũng mang đôi đó.

Học sinh Tiểu Khương vẫn chưa chịu thua: “Không độn đế à?”

Văn Quế: “……” Hắn lập tức cởi giày ra.

Khương Nhạc Thầm thấy hắn vậy cũng lẩm bẩm cởi theo. Hai người chân trần đứng cạnh nhau, trong gương, dù chênh lệch nhỏ nhưng vẫn không thể phủ nhận.

Văn Quế hỏi: “Giờ tôi cao hơn cậu rồi, tôi có thể ‘1’ cậu không?”

Khương Nhạc Thầm lập tức nhập vai: “Được lắm, tên Tiểu Văn tử kia! Đã nói sẽ cùng nhau làm người canh cửa 1m79 mà, sao cậu lại âm thầm phản bội lời thề của chúng ta?”

“Có thể là vì tôi còn trẻ, đang trong tuổi phát triển.”

“Tôi cũng còn trẻ!! Sao tôi lại không cao nữa??”

“Cậu không còn trẻ, cậu lớn hơn tôi ba tuổi đấy.”

“Xì xì xì, tôi chỉ hơn cậu ba tuổi thôi mà!” Khương Nhạc Thầm không cam lòng kéo người khác vào chung, “Tổng giám đốc Cố còn hơn cậu tận mười ba tuổi, vậy chẳng phải anh ta một nửa thân mình đã xuống mồ rồi à!”

Văn Quế không ngờ cậu lại lật khái niệm như vậy, đang định phản bác thì ngay khoảnh khắc đó, chiếc camera vốn vô hại trên tường phòng học đột nhiên quay về phía hai người họ!

Ngay sau đó, một giọng nam lạnh băng đầy từ tính vang lên qua micro gắn trong camera.

【 “Khương Nhạc Thầm, tháng này tiếp tục bị trừ thêm 800.” 】
Giọng nam kia không hề chứa chút cảm xúc nào, trực tiếp tuyên bố hình phạt với Khương Nhạc Thầm.

Văn Quế: “……”

Khương Nhạc Thầm: “???!!!” Cậu buột miệng: “Cái camera này không phải để trang trí thôi sao??”

Trước đây khi trong nhóm còn đông người, có lần bạn A đánh rơi ví, chỉ năm phút quay lại tìm đã không thấy đâu nữa. Lúc đó chuyện rùm beng, bạn A đòi công ty trích xuất camera, nhưng ông chủ cũ viện cớ camera hỏng để không duyệt.

Còn chuyện thật sự là “camera hỏng” hay là cố tình bao che cho kẻ trộm thì, mỗi người một ý.

【 “Hiển nhiên là không phải để trang trí.” 】 Giọng nói qua micro vẫn lãnh đạm,
【 “Khương Nhạc Thầm, tôi nói rồi, tôi ghét nhất là kẻ ngu xuẩn, cậu chắc chắn còn muốn hỏi mấy câu ngu ngốc như lý do bị trừ lương nữa không?” 】

“……” Học sinh Tiểu Khương lập tức kéo miệng giả vờ kéo khóa kéo.

Trong văn phòng, Cố Vũ Triết ngồi nghiêng trên ghế sofa, chăm chú nhìn video giám sát trong điện thoại.

Trên màn hình nhỏ, cậu trai trẻ ngửa đầu gào thét tức giận, hai tay che miệng nhưng vẻ mặt lại đầy bất mãn; bên cạnh, đồng đội đội mũ lưỡi trai khẽ lắc đầu với cậu, ra hiệu đừng nói thêm gì nữa.

Cố Vũ Triết khẽ nhướng mày.

Vừa rồi, trợ lý báo rằng Khương Nhạc Thầm và Văn Quế chủ động ở lại phòng tập luyện đã bốn tiếng đồng hồ. Cố Vũ Triết muốn xem thử bọn họ tập luyện ra sao, liền mở camera phòng nhảy, không ngờ câu đầu tiên nghe được lại là Khương Nhạc Thầm chúc ông sớm ngày xuống mồ.

Thời điểm thật quá trùng hợp, lệch một giây cũng không có.

Nói xấu sếp sau lưng thì gọi là ngu xuẩn; mà nói xấu sếp sau lưng lại để sếp nghe được thì gọi là gì?

Có lẽ là… ngu xuẩn cấp độ cao.

【 “Khương Nhạc Thầm, nếu tôi đã muốn xuống mồ, thì cậu đi theo chôn chung luôn đi.” 】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play