Khương Nhạc Thầm có thể trở thành thành viên của nhóm nhạc nam hot boy101, thật ra chỉ vì… trong một khoảnh khắc bốc đồng do bị nắng nóng làm lú.
Mùa hè sau kỳ thi đại học, cậu học trò Tiểu Khương vì muốn mua một đôi giày bóng rổ bản giới hạn, đã đăng ký làm shipper trên một ứng dụng giao đồ ăn, trở thành một “anh trai giao cơm” danh chính ngôn thuận.
Đơn đầu tiên cậu nhận được là… đi xếp hàng ở Tam Lý Trấn để mua một chiếc hamburger của thương hiệu “cao cấp” nào đó.
Khương Nhạc Thầm thật sự không hiểu vì sao chỉ để ăn cái bánh mì kẹp thịt mà phải xếp hàng ba tiếng đồng hồ, rốt cuộc “cao cấp” chỗ nào? Nhưng vì tiền tip quá hời, học sinh Tiểu Khương không ngần ngại vì tiền mà cúi mình, hừng hực khí thế chen vào giữa đám đông, thầm nghĩ: đơn hàng này hoàn thành xong, bộ sưu tập giày thể thao của mình chắc cũng tăng lên kha khá.
Vừa xếp hàng, cậu vừa nghĩ: đúng là Tam Lý Trấn nơi trai xinh gái đẹp tụ hội, chỉ là mua hamburger thôi mà ai nấy đều ăn diện lồng lộn, mỗi người đều cao mét tám mét chín, đẹp trai phong độ, tóc nhuộm đủ màu, quần áo toàn đồ hiệu thời thượng.
Cậu mặc chiếc áo khoác giao cơm màu vàng đặc trưng, đội cả mũ tai thỏ màu vàng, lọt thỏm giữa đám người chẳng khác nào lạc vào thế giới khác.
Mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía cậu. Tuy chỉ mới mười tám tuổi nhưng da mặt Khương Nhạc Thầm đã dày như tường thành, cậu ngẩng đầu ưỡn ngực đứng thẳng, nghĩ thầm: “Tôi đầu cơ hamburger thì sao? Tôi dựa vào sức mình kiếm tiền, tôi tự hào!”
Đáng tiếc cái sự tự hào đó đã sớm tan thành mây khói sau ba tiếng đứng đổ mồ hôi chờ xếp hàng.
Dòng người nhích từng chút một, uốn lượn rề rà, Khương Nhạc Thầm bị cái nắng như thiêu đốt khiến đầu choáng chân mềm, nếu không phải vì tiền boa hậu hĩnh, cậu đã bỏ của chạy lấy người. Rốt cuộc cũng vượt qua khúc quanh cuối cùng, cậu lách được vào một tòa nhà pha lê xinh đẹp. Trời ơi, trong nhà có điều hòa! Còn có cả nước chanh bạc hà miễn phí, bánh quy nhỏ, và… một tờ phiếu thông tin?
Trên phiếu yêu cầu điền tên, tuổi, địa chỉ gia đình, trường tốt nghiệp, sở thích cá nhân và tiết mục biểu diễn tài năng.
Khương Nhạc Thầm nhìn tờ giấy đó mà choáng váng. Nhìn kiểu gì cũng không giống đi mua hamburger, mà giống… đang bán thân thì đúng hơn.
Cuối cùng cậu cũng phản ứng kịp, vội vàng kéo một nhân viên lại hỏi: “Chị ơi, rốt cuộc đây là cái chỗ gì vậy?”
Nhân viên nhìn cậu thanh niên mặc đồng phục giao cơm vàng chóe trước mặt. Dù cậu ăn mặc đơn sơ, dáng vẻ vẫn không thể che giấu được đường nét khuôn mặt đẹp nổi bật. Cậu chẳng tạo hình gì, chỉ có mái tóc ngắn hơi rối xõa xuống trán, đôi mắt to tròn như nai con, trong trẻo, sạch sẽ, ánh lên vẻ tò mò nhìn cô.
Cô nhân viên sững người: “Cậu không biết đây là nơi nào à?”
Khương Nhạc Thầm: “Tôi tưởng là… đi mua hamburger.”
Nhân viên bật cười: “May ghê, vừa nãy còn có người tưởng tới đây xét nghiệm axit nucleic.”
Khương Nhạc Thầm: “……”
Cô nói tiếp, giọng ngọt như đang dỗ trẻ con: “Chúng tôi đang tổ chức tuyển thành viên cho nhóm nhạc nam. Cậu trông sáng sủa lắm, đã tới đây rồi thì thử luôn một cái xem?”
“Đã tới đây rồi”. Bốn chữ ấy, với người Trung Quốc, cứ như một câu thần chú bí ẩn khó cưỡng. Có thể là vì hôm đó trời nắng quá gay gắt, có thể vì nước chanh bạc hà ở tòa nhà quá ngon, có thể vì Khương Nhạc Thầm bị thiếu oxy lên não… Tóm lại, cậu đã bị câu thần chú đó thu phục.
Thế là, mơ mơ hồ hồ, Khương Nhạc Thầm bước vào vòng sơ tuyển đầu tiên của nhóm nhạc nam hot boy101.
Thế là, mơ mơ hồ hồ, cậu trở thành một trong những thành viên đầu tiên của nhóm.
Mà chuyện đó… đã là chuyện của năm năm trước.
Vậy, hot boy101 là nhóm nhạc nam khỉ gió gì vậy?
Nói trắng ra thì là một công ty giải trí nhỏ, muốn “tham khảo” mô hình nhóm nhạc nữ quy mô lớn thành công ở nước ngoài, để tạo ra một phiên bản nội địa gồm hàng trăm thành viên… nhưng là nhóm nhạc nam.
Không sai, là hàng trăm, và toàn nam.
Ông chủ công ty này ngây thơ đến mức tin rằng, chỉ cần “nuôi” một lèo 101 anh đẹp trai, kiểu gì cũng phải có một người nổi tiếng, trở thành đỉnh lưu. Còn lại 100 người, thì cứ coi như đám cỏ dại, tự do sinh trưởng dưới chân đỉnh lưu, biết đâu bất ngờ lại nở hoa.
Đáng tiếc là, kế hoạch “101 trai đẹp” chẳng hề thuận lợi như mơ.
Phần lớn trai đẹp đều tỉnh táo, chẳng ai dại gì bỏ công ty lớn để chạy đến công ty nhỏ rách nát này tìm khổ. Trừ Khương Nhạc Thầm, bất kỳ gương mặt sáng giá nào vừa có chút tiếng tăm liền nhảy đi nơi khác, chẳng ai muốn chôn chung với cái công ty sắp toang này; còn mấy người không có tí nhân khí nào thì đơn giản giải ước về làm người thường.
Khương Nhạc Thầm mắc kẹt giữa hai bên, muốn phất lên thì không có cơ hội, muốn rút lui lại chẳng nỡ, đành ngơ ngơ ngác ngác sống lây lất từng năm.
Cậu từ trước đến nay vốn vô lo, đã ký hợp đồng mười năm với công ty, còn lại năm năm, nhắm mắt xuôi tay cho hết cũng xong.
Người khác sẵn sàng vì sân khấu mà vứt bỏ mạng sống; còn cậu thì không có lý tưởng gì lớn lao, chỉ đơn giản muốn lãnh đều đều hai ngàn tệ lương cơ bản mỗi tháng.
Đừng coi thường hai ngàn đó nhé, đủ để cậu sống cả tháng ở đại học.
Đúng vậy , Khương Nhạc Thầm không giống mấy idol trôi nổi kia, cậu là sinh viên! Mà còn là sinh viên 985 chính hiệu!
Lúc mới vào nhóm chưa lâu thì cậu nhận được giấy báo trúng tuyển, là ngôi trường mà cậu hằng mơ ước, chuyên ngành cũng là nguyện vọng tha thiết. Cậu đương nhiên không định từ bỏ đại học để theo đuổi giấc mộng idol mờ mịt kia. Làm ơn đi, bằng 985 đó!
Cậu xin phép công ty để vừa học vừa tham gia đoàn, dù sao nhóm cũng chẳng có lịch trình gì tử tế. May mà ông chủ ở khoản này vẫn còn chút lý trí, đồng ý cho cậu.
Thế là suốt năm năm, Khương Nhạc Thầm cứ chạy qua chạy lại giữa trường và công ty từ thứ Hai đến thứ Sáu, cậu vùng vẫy trong các lớp học từ 8 giờ sáng, liều mạng vì điểm chuyên cần và tích lũy; tan học xong là chạy thẳng đến công ty báo danh, học nhảy, học thanh nhạc, học diễn xuất; thứ Bảy nằm lì ở ký túc xá, chờ đợi cơ hội sân khấu mơ hồ chẳng thấy đâu.
Nói thật, Khương Nhạc Thầm cảm thấy mình chẳng giống một nghệ sĩ đang theo đuổi ước mơ, mà giống như đang tham gia huấn luyện dã ngoại quân sự thì đúng hơn.
Sinh viên cùng lớp với cậu đều biết cậu là “idol kiêm chức”. Mới đầu thấy thú vị, còn có người xin chụp ảnh chung, xin chữ ký, bảo để mai mốt cậu nổi tiếng có thể bán lấy tiền. Nhưng dần dần ai cũng nhận ra cậu ở giới giải trí… chẳng ai biết cậu là ai cả, thế là đều từ bỏ giấc mơ ôm đùi.
Thậm chí còn có người khuyên: “Nếu phí giải ước không cao, cậu rút lui đi là vừa.”
Tiểu Khương cực kỳ kiên định, ai khuyên cũng không nghe: “Không, tôi cảm thấy tôi vẫn còn có thể cứu vãn! Hôm đó tôi đi Ung Hòa Cung xin một quẻ, quẻ nói số tôi là số đỏ!”
Ừ rồi.
Chỉ là, trước khi Khương Nhạc Thầm kịp nổi tiếng, công ty của cậu đã “hot” trước rồi.
Là hắc “hồng”.
Công ty của họ vì trốn thuế lậu thuế mà bị điểm mặt chỉ tên, trong phút chốc gió tan mây tản, từ ông chủ đến phòng tài vụ đều cuốn gói chạy trốn, để lại một cái vỏ công ty rỗng tuếch cùng một đống hợp đồng idol không đáng giá.
Khương Nhạc Thầm phản ứng hơi chậm, đến khi hay tin thì… đã quá muộn để chạy.
Nhưng nghĩ lại, cậu cũng chẳng cần chạy làm gì, tiền lương cơ bản hai ngàn mỗi tháng còn chưa tới mức chịu thuế, chạy cái gì mà chạy?
Chờ xem biến hóa sau đó vậy.
Chẳng bao lâu, đúng là có “biến” , một tập đoàn giải trí khổng lồ tên F Entertainment đã mua lại công ty của họ!
Tiểu Khương không nhịn được, lại chạy đến Ung Hòa Cung xin một quẻ.
Quẻ báo… đại hung.
Khương Nhạc Thầm mặt không đổi sắc, xé nát tờ quẻ tại chỗ, vẻ mặt chính khí hùng hồn tuyên bố: “Tôi là sinh viên 985 lớn lên dưới lá cờ đỏ sao vàng, làm sao có thể mê tín dị đoan?”
Rồi ngẩng cao đầu, ưỡn ngực bước ra khỏi Ung Hòa Cung.
Đi làm đúng giờ, giờ tan ca không rõ, gọi là chế độ làm việc linh hoạt.
Cát nói tin, hung thì không tin , người ta gọi là bái Phật linh hoạt.