Khương Nhạc Thầm suy nghĩ một chút: người ta đến sớm thì để lại ấn tượng tốt, vậy nếu cậu đến sau chẳng phải chỉ còn lại ấn tượng… xấu sao?
Khương Nhạc Thầm: “A!”
Là người không tiến tới, không phấn đấu, không tuân thủ thời gian duy nhất, Khương Nhạc Thầm không còn chút lương tâm mà đẩy cửa bước vào phòng họp.
Quả nhiên, trong phòng họp đã gần kín chỗ. Đám trai trẻ chen chúc, ai cũng cắm đầu nghịch điện thoại. Nghe thấy cửa mở, cả đám vội ngẩng đầu, thấy người vào là Khương Nhạc Thầm chứ không phải ông chủ mới, thế là lại cúi xuống, tiếp tục dán mặt vào màn hình.
Khương Nhạc Thầm liếc mắt một vòng, muốn xem đội hình sau khi thiếu mất một người thì còn lại bao nhiêu gương mặt quen thuộc, kết quả phát hiện cậu chỉ nhận ra đúng một người.
Cũng khó trách. Trước kia trong nhóm có đến 101 người, lại thêm vào rồi rút ra liên tục, mỗi tháng đều có người rời nhóm người nhập nhóm, bảo cậu nhớ hết tên và mặt thì đúng là không thể. Cậu ở trong nhóm năm năm, đếm số người cậu nhận ra còn chưa đủ hai bàn tay, nói chuyện qua được mấy câu càng ít hơn, đủ để gọi là quen thì càng hiếm hoi.
Khương Nhạc Thầm không khách sáo, ngồi ngay xuống cạnh người duy nhất mà cậu nhận ra.
“Phụt phụt,” Khương Nhạc Thầm vừa nói vừa khoác tay lên cổ cậu ta, “Quế Quế Tử, cậu tới từ bao giờ thế?”
Chàng trai đội mũ lưỡi trai được gọi là “Quế Quế Tử” liếc mắt một cái, giơ tay chộp lấy cổ tay Khương Nhạc Thầm, vặn một cái nghe rắc , kéo cánh tay cậu ra khỏi vai mình.
Khương Nhạc Thầm: “Đau đau đau!”
Đồng đội hỏi: “Tôi tên gì?”
Khương Nhạc Thầm: “…… Văn Quế.”
Văn Quế: “Thế vừa nãy cậu gọi tôi là gì?”
Khương Nhạc Thầm tức tối nói: “Tôi gọi cậu là tổ tông.”
Văn Quế liếc cậu một cái: “Ừm, ngoan lắm, tôn tử của tôi.”
“……” Đồng chí Tiểu Khương bị dằn mặt.
Trong nhóm của họ có đến 101 tiểu phế vật , mà đồng chí Tiểu Khương nhờ vào phong thái sôi nổi tràn đầy sức sống, khí chất thiếu niên mặt trời không bao giờ lặn, đã trở thành người nổi nhất nhóm (nổi nhất = có tới 22 nghìn fans trên Weibo). Văn Quế có độ hot không thua gì cậu. Điểm khác biệt duy nhất là: Khương Nhạc Thầm thỉnh thoảng còn được fan nữ gửi ảnh chân, còn Văn Quế chỉ toàn được fan nam gửi ảnh… tất chân.
Cũng hết cách, ai bảo Văn Quế có gương mặt xinh đẹp quá mức, mắt phượng dài, đuôi mắt còn có nốt ruồi lệ chí, ánh mắt dù có sắc như dao cũng như đang liếc tình nhân.
Gương mặt như vậy, nếu ở Nam Hàn thì đã được debut ngay tại chỗ rồi. Nhưng ở Đông Ngũ Hoàn, dù có đẹp như thiên sứ cũng chỉ có thể cùng cậu đi giành xe đạp công cộng mà thôi.
Văn Quế nhỏ hơn cậu ba tuổi, vào nhóm cũng trễ hơn ba năm. Cậu ta vào nhóm khi mới 17 tuổi, Khương Nhạc Thầm đã 20. Công ty cố tình gán ghép hai người thành couple , âm thầm căn dặn cả hai phải tương tác nhiều hơn, hận không thể để hai người ngủ chung giường.
Khương Nhạc Thầm thì chẳng sao, thời buổi này nhóm nhạc nam nào mà chẳng bán “hủ”? Bán hủ với một em trai xinh đẹp vẫn còn đỡ hơn phải bán hủ với mấy ông mặt mày như trái táo dập kia.
Nhưng thời đó Văn Quế vẫn là một thiếu niên thẳng nam vị thành niên, cậu ta nghiêm khắc phản đối với công ty: “Tôi đến vì đam mê sân khấu, không phải vì muốn nổi! Tôi tuyệt đối không bán hủ , trừ khi tôi được làm ‘top’!”
Khương Nhạc Thầm 20 tuổi: “Này em trai quý hoá, em soi lại gương đi, với gương mặt đó mà còn muốn làm 1 á? Ảo tưởng nhiều quá không tốt đâu.”
“Thế sao cậu không soi lại gương đi?” Văn Quế lúc 17 chẳng nể nang gì, “Tôi ra ngoài cứ chém gió mình là thiếu niên năng động, đến khi bị tôi làm 1 thì có khi thành thiếu phụ cũng nên!”
“……”