Khoảng cách từ lần gặp trước đến nay đã hơn một tháng, Khương Nhạc Thầm thật sự không ngờ, cậu vậy mà lại có thể gặp lại Lâm Vị Nhiên ở nơi này.
Lần sau mà cậu chơi trò “Vườn bách thú có gì”, người khác nói “Hổ”, “Sư tử”, “Voi”, cậu sẽ trực tiếp nói “Lâm Vị Nhiên”, tuyệt đối chấn động toàn trường.
Khương Nhạc Thầm: “Lâm…” Cậu khựng lại, không biết nên gọi Lâm Vị Nhiên thế nào, gọi là đạo diễn Lâm thì có hơi lạ lẫm, gọi là Lâm ca thì lại giống như chưa thân thiết tới mức đó. Nghĩ một vòng, cậu chọn cách xưng hô mà trong giới giải trí ai cũng có thể dùng: “Lâm lão sư, sao anh lại ở đây?”
Lâm Vị Nhiên mỉm cười, làn da hắn trắng, hai gò má thon gầy, lại càng khiến ngũ quan trở nên sâu sắc. Với gương mặt như vậy, cho dù hắn có ngồi nhìn một quả dưa leo hay một củ khoai tây, cũng có thể toát ra cái cảm giác “tình kiếp trước kiếp này, yêu mà chẳng thể với tới, chậm rãi dồn nén trong thâm tình”.
Lâm Vị Nhiên nói: “Tôi đến vẽ ký họa.” Nói rồi, hắn liếc nhìn cuốn sổ tay trong tay Mông Hách: “Có thể trả lại cho tôi không?”
Mông Hách sắc mặt không mấy dễ coi, hừ lạnh một tiếng, ném sổ trả lại.
Khương Nhạc Thầm vừa nhìn liền nhận ra Lâm Vị Nhiên đang vẽ chính mình, cậu mặt dày chẳng thấy xấu hổ gì, ngược lại còn vui vẻ quấn lấy, hỏi có thể tặng bức vẽ đó cho mình không.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT