Trong một nhóm nhạc nam, “đảm đương giá trị nhan sắc” luôn ở trong một vị trí có phần xấu hổ — ca hát không phải giỏi nhất, nhảy không phải giỏi nhất, rap cũng không phải giỏi nhất, chỉ có một gương mặt là có thể giao trọng trách. Nói dễ nghe thì gọi là nhất chi độc tú, nói khó nghe thì chẳng khác nào một bình hoa di động.
Nhưng Khương Nhạc Thầm lại cảm thấy, làm một “bình hoa” cũng khá ổn. Cậu dựa vào gương mặt đẹp trời sinh, mỗi lần đi ăn cơm ở nhà ăn đều có thể được múc thêm hai miếng thịt.
Nghĩ mà xem, từ mấy chục vạn năm trước, trong xã hội thị tộc mẫu hệ, con cái của người vượn khỏe mạnh nhất luôn biết cách chọn ra con đực đẹp trai nhất, sau đó qua quá trình tiến hóa dài dằng dặc và gian nan, vẫn cố truyền lại đường nét đẹp ấy…
Gen nhan sắc của cậu đã chạy bền suốt mấy chục vạn năm mà chưa bị đào thải, cậu làm sao có thể phụ lòng chúng được?
Hơn nữa, cậu đã sở hữu cả ngoại hình xuất sắc lẫn trí tuệ, nếu ca hát và nhảy múa cũng giỏi nốt, thì mấy ông đồng đội phế vật kia chẳng phải xấu hổ đến mức tự kết liễu à?
Cậu nhất định phải để cho người khác còn có đường sống chứ.
Tiểu Khương đồng học vừa ngay thẳng vừa có lý, khiến Thịnh Chi Tầm thật sự chấn động.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play