Sau khi công ty bị thâu tóm, ông chủ mới cho một người đại diện lão luyện cực kỳ có tiếng trong ngành tự mình dẫn theo các idol đến để đánh giá từng người một.
Mỗi người có ba phút, nếu không đạt thì tại chỗ giải ước; nếu đạt yêu cầu thì có thể tiếp tục ở lại để bồi dưỡng.
Lúc trước, ai cũng nghĩ là mình sẽ bị đá; giờ thì lại ai cũng mong được giữ lại.
Bởi vì người đứng sau công ty mới này thật sự quá nổi tiếng, chính là Cố Vũ Triết! Trong giới, hắn nổi danh là người đại diện vương bài, một tay nâng đỡ bao nhiêu ca vương, ảnh hậu, thị đế thành danh.
Tuy Cố tổng luôn đứng sau ánh đèn, nhưng gương mặt kia dù đặt giữa một rừng trai xinh gái đẹp của giới giải trí vẫn khiến người khác khó lòng quên được. Lông mày sắc nét, mắt sáng long lanh, khi không cười thì xa cách ngàn dặm, nhưng khi cười rộ lên lại như gió xuân phả vào mặt, dễ gần đến khó tin.
Nghe nói từng có lần, hắn hộ tống một nghệ sĩ trẻ đi thử vai cho một dự án của đạo diễn Hollywood lừng danh, ai ngờ đạo diễn chẳng hề để mắt đến nghệ sĩ kia, ngược lại lại đặc biệt chú ý đến hắn, còn kiên quyết mời hắn diễn chính. Một cơ hội tốt như vậy, Cố Vũ Triết chẳng cần suy nghĩ đã từ chối thẳng thừng, không chỉ từ chối, hắn còn dùng ba tấc lưỡi của mình thuyết phục đạo diễn cho nghệ sĩ kia thêm một lần thử vai...
Tóm lại, Cố Vũ Triết là một người lợi hại toàn diện, tám mặt tinh anh.
Khương Nhạc Thầm đã từng nghe vô số tin đồn về Cố Vũ Triết. Với cậu một con cá mặn bình thường trong công ty nhỏ Cố Vũ Triết chẳng khác nào truyền thuyết. Cậu không ngờ rằng sẽ có một ngày mình được đích thân Cố tổng triệu kiến.
Khương Nhạc Thầm hít sâu một hơi, bước vào phòng họp.
Những người xếp trước cậu đều là cười tươi vào phòng, khóc lóc rời đi. Đại đa số còn chưa qua nổi ba phút đã bị Cố Vũ Triết phán loại thẳng.
Nhưng Khương Nhạc Thầm lại nghĩ rất thoáng. Trong thời gian thực tập ở đơn vị, gần như mỗi ngày cậu đều bị chửi, lời mắng của Cố tổng có khó nghe thì cũng chẳng thể khó nghe hơn những lời của giáo viên hướng dẫn.
Nghĩ thế nên tâm trạng cậu khá là bình thản.
Trong phòng họp có vài người ngồi sẵn, mặt ai nấy đều lạ hoắc, chắc đều là người của các bộ phận kế hoạch, tuyên truyền, quản lý bên công ty mới. Họ đều rất nghiêm túc, chẳng ai cười nổi một cái, nhìn chẳng khác gì ban bồi thẩm trong tòa án.
Mà nghĩ lại thì đúng là vậy, họ chính là bồi thẩm đoàn. Chỉ cần họ lắc đầu, những người trẻ không đủ tiêu chuẩn làm idol sẽ lập tức bị đá văng ra ngoài.
Ngồi giữa là một người đàn ông mặc bộ vest ba lớp, tóc chải ngược, lộ rõ ngũ quan tuấn tú, khí chất vừa chín chắn vừa lạnh lùng, không ai khác chính là truyền thuyết sống Cố Vũ Triết, Cố tổng.
Khi thấy Khương Nhạc Thầm bước vào, nhóm bồi thẩm đoàn vốn mặt lạnh như tiền rốt cuộc cũng có người nở nụ cười, trao đổi ánh mắt với nhau, như thể đang nói: Hóa ra trong đám này vẫn có người đáng để bồi dưỡng, bọn họ cứ tưởng toàn mấy loại thượng vàng hạ cám cơ chứ.
Chỉ có Cố Vũ Triết là mặt không biến sắc, vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt.
Một người trong bồi thẩm đoàn mở miệng:
“Giới thiệu bản thân trước đi.”
Khương Nhạc Thầm lập tức đứng nghiêm chỉnh:
“Chào các thầy cô, tôi tên là Khương Nhạc Thầm. Năm nay 23 tuổi, nặng 62kg, cao 1m79, đây là chiều cao thật của tôi, mong các chị bên bộ phận tuyên truyền đừng gọt bớt rồi làm tròn thành 1m8.”
Một người hỏi lại:
“Tại sao không thể viết thành 1m8?”
“Vì tôi có chí hướng làm người gác cổng 1m79, để khi đứng cạnh những nghệ sĩ nam được gọi là 1m8, tôi chỉ cần đứng kế bên là chiều cao thật của họ sẽ chẳng thể giấu nổi!” Khương Nhạc Thầm mặt mày nghiêm túc, “Dù tôi có chết, trên bia mộ tôi cũng phải khắc: Mấy người thấp hơn tôi đều không tới 1m8!”
Bồi thẩm đoàn: “…Giới thiệu rất tốt, lần sau đừng giới thiệu kiểu vậy nữa.”
Khương Nhạc Thầm: “?”
Người thứ hai lên tiếng:
“Chúng tôi đã xem hồ sơ cá nhân của cậu. Điểm thanh nhạc và vũ đạo đều rất cao, nhưng điểm diễn xuất thì không ổn. Lời bình của giảng viên là: ‘Cứ cười hoài, không nhập tâm nổi’.”
Khương Nhạc Thầm hơi ngại:
“Ờm, tôi đúng là không giỏi diễn xuất thật… nhưng hát và nhảy ổn mà.”
Mọi người không nói gì thêm. Trong giới giải trí, người có nhan sắc thì thiếu gì, người có kỹ năng cũng chẳng ít. Nếu không có gì thật sự nổi bật, họ sẽ chẳng phí tài nguyên lên người năng lực trung bình.
Người thứ ba trong bồi thẩm đoàn hỏi:
“Còn điều gì muốn bổ sung không? Hoặc có câu hỏi gì muốn hỏi bọn tôi?”
Khương Nhạc Thầm nghĩ một chút rồi hỏi:
“Tôi vẫn chưa tốt nghiệp đại học, trước đây công ty cũ cho phép tôi vừa theo đoàn vừa học. Nếu tôi được giữ lại, liệu có thể tiếp tục đi học không?”
“Cậu chưa tốt nghiệp đại học?” Người thứ tư lật lại hồ sơ điện tử, “Cậu nhận được thư báo trúng tuyển lúc mới gia nhập đoàn, theo lý thì phải tốt nghiệp rồi, cậu lỡ kỳ thi à?”
“Không phải.” Khương Nhạc Thầm vội đáp, “Chuyên ngành của tôi học 5 năm lận.”
“5 năm…” Người thứ năm cũng đang xem hồ sơ, đọc lên:
“Đại học y – hệ 985, ồ, còn là học sinh giỏi.”
Thấy dòng này, mấy người trong bồi thẩm đoàn đều sáng mắt. Giờ trong giới giải trí không dễ sống, mấy idol “có nhan sắc nhưng IQ thấp” thật sự quá nhiều. Chỉ có ngoại hình là không đủ, cần phải có học thức. Trước có nghệ sĩ lên show tổng hợp, bị hỏi Đông Bắc có mấy tỉnh mà không trả lời được, bị dân mạng chê lên hot search, đánh rớt bao nhiêu hợp đồng quảng cáo.
Khương Nhạc Thầm có thể tự học mà thi đậu 985, chứng tỏ đầu óc rất ổn, hơn nữa còn học ngành y, tự mang khí chất "bạch y cấm dục", chỉ cần packaging lại chút là đẩy ra thị trường được ngay.
Một hạt giống tốt như vậy khiến Cố Vũ Triết người từ nãy đến giờ vẫn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.
“Cụ thể là trường y nào, chuyên ngành gì?” Giọng hắn trầm thấp, có lực uy hiếp, vừa mở miệng là cả phòng họp im phăng phắc. “Lâm sàng hả?”
Khương Nhạc Thầm không hề nao núng, nhìn về phía hắn:
“Không… À, Cố tổng, thông tin ghi lúc công ty cũ đăng ký bị sai rồi, tôi đúng là học y, nhưng không phải học ở trường y thông thường.”
“……?” Cố Vũ Triết nhướng mày.
Khương Nhạc Thầm đáp thẳng:
“Tôi học ở học viện thú y.”
Mọi người: “???”
“Há há há.” Khương Nhạc Thầm kiêu hãnh ngẩng đầu, “Sở trường cá nhân của tôi là chữa trị động vật cỡ lớn. Tôi từng lập kỷ lục triệt sản cho 23 con heo nái trong một giờ, là kỷ lục năm, điểm tích lũy cao nhất năm đó luôn!”
Mọi người: “……”
Ba phút vừa tròn, Khương Nhạc Thầm rời khỏi phòng họp.
Sau khi cậu đi, nhóm bồi thẩm đoàn lập tức rộn ràng, bàn luận có nên giữ cậu lại hay không.
“Tôi tra rồi, điểm chuẩn học viện thú y cũng rất cao, đâu có kém mấy trường y thông thường, thanh niên này chắc chắn rất thông minh!”
“Nhìn kiểu gì cũng không thấy giống người thông minh nha?”
“Giữ lại thì giữ, nhưng định tuyên truyền kiểu gì? Idol biết giết heo? Thú y biết hát nhảy?”
“Mọi người thử tưởng tượng nha cuối tuần mặc đồ tài trợ lên thảm đỏ, ngày thường mặc blouse khám bệnh cho mèo chó nhỏ?”
“Tôi thấy đáng yêu đấy chứ, rất có phong cách đối lập dễ thương.”
“Hắn có khí chất tổng nghệ, nói một câu là một cú hit, hay đừng cho làm idol nữa, đẩy sang mảng tổng nghệ đi.”
Mọi người nói tới nói lui, cho đến khi âm thanh gõ đều nhịp vang lên trong phòng họp.
Tất cả cùng nhìn theo, thấy Cố Vũ Triết đang gõ nhịp bằng đầu ngón tay trên mặt bàn một, hai, ba… Đây là thói quen của hắn mỗi khi suy nghĩ.
“…Giữ lại đi.” Cố Vũ Triết mở lời, dứt khoát quyết định,
“Cậu ta đã muốn làm người gác cổng 1m79, thì để cậu ta canh cổng.”