Khương Nhạc Thầm điềm đạm nói: “Biên kịch viết cẩu thả, đạo diễn quay cẩu thả, diễn viên diễn cẩu thả… Thế này chỉ có một khả năng, đó là bộ phim này ngay từ đầu đã không định làm tử tế.”
Trước đó, cậu từng đọc một cuốn sách chuyên ngành bìa trắng, nói rằng mỗi năm trong nước khởi quay khoảng hơn 400 bộ phim truyền hình, nhưng cuối cùng có thể ra mắt khán giả chưa tới một nửa. Tính một bộ phim truyền hình ít nhất hai mươi tập, nghĩa là mỗi năm có ít nhất 5.000 tập phim truyền hình không ai thèm ngó ngàng. Trước khi bấm máy những tập phim này, đội ngũ sản xuất chẳng lẽ không biết rằng tác phẩm của mình vĩnh viễn sẽ không được khán giả nhìn thấy sao?
Có lẽ họ biết chứ. Giống như học sinh tiểu học làm bài tập hè, rõ ràng biết giáo viên sẽ không chấm nhưng vẫn ngồi vào bàn làm một lượt để đối phó.
Khương Nhạc Thầm vừa nhận kịch bản liền biết đây lại là một “bài tập hè làm cho có lệ”.
Ngành phim truyền hình còn như thế, ngành điện ảnh tình trạng sa sút chỉ càng nghiêm trọng hơn. Ngành điện ảnh thuộc thượng nguồn của giới giải trí, dựa vào nó mà sinh tồn ở hạ nguồn từ lâu đã thành một vũng nước đục.
Nghe cậu nói xong, Lâm Vị Nhiên chẳng những không bực mà còn mỉm cười. Dù khẩu trang che đi phần lớn khuôn mặt hắn, nhưng khóe mắt hơi cong đủ để thấy rõ đó là đang cười.
“Cậu nói đúng.” Lâm Vị Nhiên nói, “Vấn đề nằm ở bên trong rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT