"Không thể!" Thời Kiều Kiều vẻ mặt lạnh lùng.
"Vậy thức ăn bị bọn chúng cướp đi thì sao?" Triệu Nguyệt Nguyệt hỏi.
"Liên quan gì đến cô." Thời Kiều Kiều bỏ lại câu nói đó rồi rời đi.
Triệu Nguyệt Nguyệt nhìn bóng lưng Thời Kiều Kiều, vẻ mặt không thể tin được, nhưng nhìn con dao còn đang nhỏ máu, cũng không dám đuổi theo hỏi cho ra lẽ.
Thời Kiều Kiều không quan tâm cô gái kia nghĩ gì, cô đang lật tìm một chiếc túi xách màu đen vừa phát hiện.
Vừa mở ra, bên trong màu vàng óng ánh dường như làm lóa mắt cô.
Hóa ra là vàng!
Cô nuốt nước bọt, cô đang lo đi đâu tìm vàng để hoàn thành nhiệm vụ, thứ này đã tự đến cửa.
Chắc là do đám người này trước đây buôn bán phụ nữ kiếm được, bây giờ đều tiện nghi cho cô!
Cảm ơn tên xui xẻo đã ban tặng.
Lúc này Mộ Từ cũng đi vào.
Triệu Nguyệt Nguyệt nhìn thấy Mộ Từ, ánh mắt sáng lên, tim đập vô cớ nhanh hơn mấy phần.
Cô lấy hết can đảm, nắm lấy cánh tay Mộ Từ: “Anh ơi, lát nữa các anh đi có thể mang tôi theo không, tôi sợ lắm…”
Triệu Nguyệt Nguyệt vừa mới khóc, hai mắt đẫm lệ, dáng vẻ bất lực khiến người ta xót xa.
Cô từ trước đến nay đều biết cách lợi dụng ưu thế của mình để khơi dậy sự bảo vệ của đàn ông, nhưng lần này, dường như vô hiệu.
Mộ Từ cau mày, vung tay cô ra, sắc mặt khó coi, sự ghê tởm trong mắt không hề che giấu: “Cút.”
Nghe thấy lời này, Triệu Nguyệt Nguyệt có chút mất mặt, nghẹn ngào giải thích: “Tôi không có ý xấu, tôi chỉ là sợ hãi…”
Mộ Từ căn bản không có tâm trạng nghe cô nói xong, mặt lạnh lùng trực tiếp đi chỗ khác.
Triệu Nguyệt Nguyệt vừa bối rối vừa ủy khuất, sao những người này lại lạnh lùng như vậy.
…
“Kiều Kiều, em lại đây.”
Thời Kiều Kiều xách cái túi vàng, đang nhìn khắp nơi xem có còn sót lại con cá nào không, thì nghe Mộ Từ gọi cô.
Cô có chút tò mò Mộ Từ đã phát hiện ra điều gì, nhanh chóng đi tới. Trước mắt là một chiếc lồng sắt, bên trong còn nhốt một con mèo trắng nhỏ?
Không, là một con hổ trắng nhỏ!
Cô mở lồng, nhẹ nhàng ôm nó ra khỏi lồng.
Hổ trắng nhỏ nhắm mắt lại, trông chỉ khoảng hơn hai mươi ngày tuổi. Nếu không có hơi thở yếu ớt chứng minh nó còn sống, gần như không khác gì đã chết!
Thời Kiều Kiều cẩn thận kiểm tra nó, kết quả phát hiện, ở chân sau của hổ trắng nhỏ bị người ta dùng dao lóc một miếng thịt.
Lúc này nghĩ lại miếng thịt trong tay người đàn ông kia, dường như đã có câu trả lời.
Thời Kiều Kiều nghiến chặt răng, ánh mắt đầy lửa giận: “Để cho mấy kẻ cặn bã này chết dễ dàng như vậy, thật là tiện nghi cho bọn chúng.”
Nhìn con hổ trắng nhỏ đang hấp hối, hai người nhanh chóng rời đi.
Lúc rời đi, Thời Kiều Kiều nhận được lời nhắc quen thuộc.
【Giá trị biết ơn +2】
Sau khi bọn họ lái xe rời đi, Triệu Nguyệt Nguyệt từ chỗ ẩn nấp đi ra, nhìn chiếc xe Hummer vừa rời đi. Chiếc xe này có vẻ hơi quen thuộc.
Việc đầu tiên hai người làm sau khi về đến nhà là bật điều hòa. Lúc này cả căn nhà giống như một cái lò hấp khổng lồ, vừa ngột ngạt vừa nóng bức.
Còn chiếc điều hòa cô mua với giá cao trước đó, cũng thể hiện ưu điểm về hiệu suất, không lâu sau nhiệt độ phòng đã giảm xuống.
Thời Kiều Kiều lấy hộp cứu thương ra, nhẹ nhàng đặt con hổ trắng nhỏ lên ghế sofa.
May mắn là trên người nó, ngoại trừ chỗ đó ra, không có vết thương nào khác.
Sau khi rửa sạch, khử trùng, cuối cùng bôi thuốc và băng bó lại, đã mất một tiếng đồng hồ.
Hổ trắng nhỏ lúc này cũng đã mở mắt ra, dường như biết là người trước mắt đã cứu nó, yếu ớt rên lên một tiếng, sau đó dùng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay cô
"Anh ơi, nó nhỏ vậy, cho nó ăn gì đây?" Kiều Kiều cầu cứu.
Cô lớn như vậy, chưa từng nuôi động vật, trước Mạt Thế từng muốn nuôi một con mèo bầu bạn, kết quả còn chưa thực hiện được thì tận thế đã giáng xuống. Sau khi trọng sinh càng không có tâm trạng này, cho nên trong không gian căn bản không có thức ăn có thể cho hổ trắng nhỏ.