[Zombie bất ngờ xuất hiện] 

[Á á á] 

[Tác giả dũng mãnh vô song bảo vệ được cái não của ngươi]

[Não được gửi ở đây, xem xong nhớ quay lại lấy]

Tiếng chuông đồng hồ báo thức chói tai làm Thời Kiều Kiều giật mình tỉnh giấc.

Cô bật dậy khỏi giường, trán lấm tấm mồ hôi, bộ đồ ngủ cũng đã ẩm ướt một mảng.

Khoảnh khắc sau đó, Thời Kiều Kiều nhìn xuống ngực mình. Không có máu, cũng không có vết thương nào cả.

Trên người không phải bộ đồ đã sờn cũ vì mặc quá lâu trong những ngày tận thế mà cô không nỡ vứt bỏ, mà là bộ đồ ngủ bằng lụa trắng mềm mại, trơn láng.

Cô chưa chết ư?

Nhưng cô vẫn còn nhớ như in trận động đất kinh hoàng đó, tầm mắt chỉ toàn là phế tích, và khi con dao đâm vào ngực, vì không còn chút hy vọng nào, cô đã chủ động buông xuôi.

Nỗi đau và cảm giác nghẹt thở trước khi chết, đến giờ vẫn còn khắc sâu trong tâm trí.

Thời Kiều Kiều đảo mắt nhìn quanh. Bốn chiếc giường tầng với bàn học bên dưới hiện ra. Rèm cửa màu xanh lam được kéo sang hai bên và buộc gọn gàng, ánh nắng ấm áp tràn vào từ ngoài cửa sổ, chiếu lên người cô, mang đến cảm giác tươi đẹp và ấm áp.

Đây chẳng phải là ký túc xá đại học của cô trước khi tận thế hay sao?

Cô đã sống lại?

Thời Kiều Kiều run rẩy mở khóa điện thoại, màn hình hiện lên ngày 1 tháng 11 năm 2023.

15 ngày trước tận thế, cũng chính là bốn năm trước khi cô chết!

Trên màn hình liên tục hiện lên các cửa sổ tin tức, tất cả đều nói về hiện tượng nhiệt độ bất thường gần đây.

“Đing đong.”

Tiếng tin nhắn WeChat vang lên. Là bạn cùng phòng hỏi cô đã đỡ hơn chưa, và than phiền nắng gắt quá, vừa rồi trong giờ thể dục đã có mấy người bị say nắng ngất xỉu.

Thời Kiều Kiều lăn xuống giường, chạy đến bên cửa sổ. Cô nhìn ra ngoài, thấy trời xanh, nắng vàng, và một cặp đôi đang đi dạo dưới tòa nhà ký túc xá cách đó không xa.

Nước mắt cô không kìm được mà rơi xuống.

Cô thật sự đã sống lại!

Khi quay vào, cô vô tình đá phải chiếc ghế bên giường, nỗi đau ở đầu ngón chân lại khiến cô mừng khôn xiết.

Điều này chứng tỏ mọi thứ cô đang thấy không phải là ảo giác.

Kiếp trước, từ giữa tháng 10, nhiệt độ không những không giảm mà còn tăng lên, mọi người chỉ biết than vãn trên mạng, không ai biết đây chính là khởi đầu của tận thế.

Đến ngày 16 tháng 11, chỉ trong một ngày, nhiệt độ tăng vọt mười độ và cứ thế leo thang, cao nhất đạt hơn sáu mươi độ, kéo dài hơn nửa năm. Mọi người đều mong ngóng nhiệt độ trở lại bình thường.

Nhưng khi nhiệt độ giảm xuống, mọi người hò reo vui mừng thì một trận mưa axit đã cướp đi vô số sinh mạng.

Sau khi mưa axit qua đi, mọi người lại phải đối mặt với một đợt cực hàn, rồi đêm vĩnh cửu, bão cát, động đất lớn…

Một tai họa này nối tiếp một tai họa khác, không có điểm dừng…

Kiếp trước, Thời Kiều Kiều bị kẹt lại ở thành phố A sau nửa tháng tận thế. Cô đã đi bộ ròng rã bốn năm, vẫn chưa về đến nhà, cũng chưa tìm được người kia.

Thời Kiều Kiều đau đớn nhắm mắt lại.

May mắn thay, cô đã sống lại. Mọi thứ vẫn còn kịp!

Thời Kiều Kiều nhanh chóng thay một bộ đồ hè mỏng, rồi ánh mắt dừng lại trên một chiếc túi vàng nhỏ được xâu bằng sợi dây da màu đỏ trên cổ tay.

Đây chính là không gian của cô, nó được kích hoạt một cách tình cờ nửa năm sau khi tận thế bắt đầu.

Nhưng lúc đó đã quá muộn, thức ăn gần như không còn tìm thấy ở đâu.

Cô chỉ có thể tích trữ một ít bánh côn trùng khó nuốt, nước mưa đọng lại sau những trận mưa, và những mảnh vải, quần áo rách nhặt được từ đống đổ nát – tất cả đều là báu vật của cô.

Thời Kiều Kiều lấy dao rọc giấy, rạch một vết trên ngón tay, nhìn máu nhỏ xuống chiếc túi vàng nhỏ.

Máu dần được hấp thụ hết, chiếc túi vàng biến mất, thay vào đó là một nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên cổ tay cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play