Thời Kiều Kiều mắt sáng lên, tiến lên mở thùng ra xem.

Hóa ra toàn bộ là gạch men!

Đủ loại, hoa lệ. Ngoài gạch men còn có đèn chùm pha lê, các loại thiết bị vệ sinh. Cô thậm chí còn nhìn thấy các loại bồn cầu thông minh hoàn toàn.

Không hổ là biệt thự cao cấp nhất S thị, Thời Kiều Kiều không còn phàn nàn quảng cáo sai sự thật nữa.

Bồn cầu thông minh hoàn toàn thu lấy 10 cái, gạch men cũng chọn những loại thích thu không ít. Sau này lỡ muốn đổi nhà, họ cũng có thể tự trang trí.

Trong căn kho này còn có một văn phòng, hẳn là nơi làm việc của quản kho.

Muỗi dù nhỏ cũng là thịt, không thể bỏ qua.

Ổ cắm điện, nửa thùng giấy ăn, hơn nửa bao thuốc lá, các loại giấy bút, tất cả đều thu vào không gian trước đã.

Trước khi rời đi Thời Kiều Kiều không quên mang theo cây sen đá nhỏ trên bàn, vừa hay có thể trang trí phòng Kim Ốc.

Đêm nay đã thu hoạch đầy đủ, hai người cũng không nán lại, chuẩn bị về nhà.

Họ không quay lại đường cũ, mà đi vòng từ phía bên kia ra, con đường này gần hơn rất nhiều so với lúc trước.

Đi được nửa đường, cô lại nghe thấy tiếng kêu cứu mơ hồ.

Cô và Mộ Từ liếc nhìn nhau. Hai người không có ý định xen vào, tiếp tục đi ra ngoài.

Ai ngờ họ không tìm phiền phức, phiền phức lại chủ động tìm đến.

Hai người sắp ra khỏi công trường thì đụng phải hai tên đàn ông gian xảo, trên người mặc áo ba lỗ không biết bao lâu không giặt, cách xa đã ngửi thấy mùi hôi thối.

Một tên mũi tẹt mắt nhỏ, nhìn thấy Kiều Kiều liếm môi, cười toe toét một hàm răng vàng, “Em gái nhỏ, nửa đêm đến đây làm gì?”

Tên đồng bọn kia cũng tới, đội một cái đầu không biết bao lâu không gội, dầu có thể dùng để xào rau, trong miệng còn ngậm một que tăm, “Đừng nói nhảm nữa, mau mang về, ngày mai người nhận hàng đến rồi, còn kiếm thêm được một khoản.”

Nói xong còn dùng ánh mắt dính nhớp ghê tởm, nhìn từ trên xuống dưới Thời Kiều Kiều, như đang cân nhắc giá của cô.

Hai người đều chỉ chằm chằm Thời Kiều Kiều, hoàn toàn không để Mộ Từ vào mắt. Anh em họ có mười mấy người, hô một tiếng là tất cả đều ra, căn bản không sợ.

Tên mũi tẹt đi tới, nụ cười dâm đãng, đưa tay định sờ lên mặt cô. 

Nhưng tay hắn còn chưa chạm vào mặt, ngực đột nhiên truyền đến cơn đau nhói, căn bản không kịp kêu cứu, đã ngừng thở.

Thời Kiều Kiều rút đao ra, đẩy người ra, thì thấy người thứ hai đã bị Mộ Từ giải quyết.

Nghe lời bọn họ nói lúc nãy, dường như còn đang buôn bán người.

Thời Kiều Kiều lạnh lùng hừ một tiếng, đều không phải thứ gì tốt. Nếu buông tha cho bọn họ, không biết sau này còn bao nhiêu người sẽ rơi vào lòng bàn tay của bọn họ.

Hai người bàn bạc một lát, quyết định trước hết đi xem tình hình. Nếu người quá đông thì sẽ quay về báo cáo.

Dọc theo tiếng kêu cứu vừa rồi, hai người cuối cùng cũng tìm được sào huyệt của đám người này.

Trông giống như một căn biệt thự vừa mới đổ mái trước khi nóng bức ập đến, bên trong còn chưa kịp trang trí, ngay cả cửa sổ cũng không có.

Thời Kiều Kiều và Mộ Từ cẩn thận đứng sau gốc cây lớn gần đó, lấy ống nhòm ra quan sát.

Ở góc tường, hai người đàn ông đang sàm sỡ một người phụ nữ. Người phụ nữ bị trói không động đậy được, trên mặt toàn là nước mắt, ánh mắt tuyệt vọng.

Hai người phụ nữ khác thì bị trói sang một bên, miệng dán băng dính.

Bên cạnh còn ngồi vài tên đồng bọn đang uống bia cười nói rôm rả.

Ở giữa bọn chúng, người đàn ông trông giống như kẻ cầm đầu cầm một miếng thịt, vừa ăn vừa mắng: “Mọi người cẩn thận vào, ngày mai còn phải kiểm tra hàng!”

Thời Kiều Kiều đếm, tổng cộng bảy người, ngoài gậy thép ra không thấy vũ khí nào khác.

Những người này chắc là công nhân công trường. Sau khi nhiệt độ cao ập đến, không có tiền mua thức ăn, bèn làm nghề buôn người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play