Những người khác trong nhà chính lại cười ầm lên. Trần Tú Tú cười đến chảy cả nước mắt, nín cười hỏi: “Lão Tứ, chị còn không biết chú có biệt danh như thế đấy? Tên này Thanh Yến có biết không?”
“Cái tên này đặt cũng hay đấy, trong đội mình hình như chưa ai có tên này, độc nhất vô nhị, ha ha ha…”
Tống Kiến Thiết lau mặt, “Anh cả, chị dâu đừng trêu em nữa. Biệt danh gì chứ, Nguyên Bảo đặt bậy đấy.”
Nói rồi Tống Kiến Thiết nhìn về phía Nguyên Bảo, trong lòng thầm niệm ba lần không được đánh, đưa tay xoa đầu cậu bé: “Nguyên Bảo, con lại đặt tên lung tung gì thế? Hử? Nếu con thích tên này, bố có thể đổi tên cho con đấy.”
Nguyên Bảo vội vàng lắc đầu, “Cháu không thích, cháu tên là Nguyên Bảo! Tên đó là cháu bịa, biệt danh của bố không phải cái tên này.”
“Nghe thấy chưa? Ta căn bản…” Tống Kiến Thiết vừa định nói căn bản không có biệt danh, lại cảm thấy không đúng: “Cái gì mà biệt danh không phải cái tên này? Ta làm gì có biệt danh, con đừng có nói lung tung.”
“Bố nói dối, bố có.” Nguyên Bảo nhớ lại lời của Phùng Quế Chi, rất tự tin: “Biệt danh của bố không phải Thiết Trứng, mà là Cẩu Thặng. Bà nội đặt biệt danh cho bố, cháu đều biết rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT