Thay một bộ quần áo khô, bộ ướt được treo ở bên cạnh cho khô, Dương Ngọc Lan nhanh chóng giục họ: “Ăn nhanh đi, nguội hết bây giờ.”
Cả nhà bốn người ở trên chiếc bàn nhỏ bên giường ăn cơm. Bảo Nha bưng bát cháo, húp một ngụm nhỏ. Cháo lúc này đã không còn quá nóng, uống vừa đủ, trong bụng ấm áp.
Bé vừa tiếp tục uống, vừa tròn mắt nhìn Tống Kiến Nghiệp, nhìn Dương Ngọc Lan, rồi lại nhìn Tống Thiên Ân. Sau đó bé mím môi cười một cách từ tốn.
“Bảo muội... muội, em... em cười cái gì thế?” Tống Thiên Ân thấy Bảo Nha cười, tò mò hỏi.
Bảo Nha đặt bát xuống, ngón tay nhỏ chỉ vào cơm, suy nghĩ một lát rồi nói: “Cùng nhau, cơm.”
Tống Kiến Nghiệp và Dương Ngọc Lan lẩm bẩm ba chữ này trong lòng vài lần, mới đoán ý của Bảo Nha có thể là họ cùng nhau ăn cơm.
Dương Ngọc Lan nghĩ đúng thật. Ngày thường đều ăn cơm ở nhà chính, Tống Kiến Nghiệp cơ bản đều ăn một mình trong phòng, hai đứa trẻ thì ngồi ở bàn khác. Bốn người trong nhà họ đúng là chưa từng ngồi ăn cơm cùng nhau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT