“Con không muốn chữa chân, chạy lên thị trấn qua lại cũng phiền phức. Nếu không chữa được, trên đường lại vô tình bị va chạm, nói không chừng còn nghiêm trọng hơn.”
“Con thật sự cảm thấy như vậy cũng không sao, cũng không phải là không đi được nữa, chỉ là đi cà nhắc thôi. Chi bằng tiết kiệm số tiền đó cho mấy đứa trẻ đi học tử tế.” Tống Kiến Nghiệp bình tĩnh nói.
“Sao lại không chữa? Lát nữa bảo anh cả con đi cùng, chắc chắn sẽ đưa con đến thị trấn cẩn thận.” Trần Tú Tú không đồng ý nói.
“Đúng vậy, chú ba, con đừng sợ tốn tiền. Cùng lắm đợi con khỏe lại, con đan thêm nhiều chiếu cói để kiếm lại.”
“Trong nhà kiếm tiền được cũng chỉ có con và Kiến Thiết, các con kiếm được tiền thì tiêu cũng là phải. Đừng sợ sau này không có cơm ăn, anh con và chị dâu vẫn có thể đi làm kiếm thêm lương thực.” Tống Ái Quốc nói.
Tống Kiến Nghiệp lắc đầu: “Con thật sự không muốn chữa, con nghĩ thoáng rồi, què chân cũng không sao.”
“Sao lại không sao? Chuyện này không phải là nghĩ thoáng hay không. Bản thân con dù cảm thấy không sao, vậy con có nghĩ đến vợ con và hai đứa trẻ không? Đặc biệt là Thiên Ân, sau này nó lớn lên, nhớ lại trong lòng chắc chắn cũng không chịu nổi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play