Phùng Quế Chi nghe mà mí mắt giật giật.
Tống Kiến Thiết nói tiếp: "Nghĩ lại nếu không phải hôm đó con bé Bảo Nha kéo lại, chắc chắn con cũng sẽ như mọi khi, đến thành phố rồi dọn đồ đạc xong là đi ngay. Đến lúc đó gặp công an đang canh, thật sự không thể nói trước được trong số người bị bắt có con không."
Mí mắt Phùng Quế Chi lại giật mạnh một cái: "Ý con là, ngày công an bắt người chính là ngày con định đi nhưng lại không đi được sao?"
"Vâng, chính là ngày đó. Đúng là quá trùng hợp." Tống Kiến Thiết không kìm được cảm thán.
Nói rồi, Tống Kiến Thiết lại nhớ ra: "À đúng rồi, mẹ, con có kể với mẹ về thằng Hắc Tử rồi, mẹ còn nhớ không? Con hay đi thu mua và bán đồ với nó. Ai, lần này trong số người bị bắt có cả nó."
Bây giờ nhớ lại, Tống Kiến Thiết vẫn còn chút kinh hồn bạt vía. Hơn nữa, không hiểu sao trong lòng anh luôn có một cảm giác, cứ như thể nếu hôm đó anh thực sự đi thì trong số người bị bắt chắc chắn sẽ có anh.
Tuy nhiên, anh chỉ nghĩ rằng hôm đó đúng là trùng hợp, Bảo Nha vừa lúc tỉnh ngủ không hiểu sao lại cứ kéo anh không buông tay, chứ không hề nghĩ sâu xa hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play