"Các vị vừa rồi không phải nói đồ vật đã ở trong túi rơi ra rồi sao? Vậy bây giờ còn đòi cô ấy trả tiền gì nữa?" Bảo Nha nghi hoặc nói.
"Không phải, cô bé. Trong túi của cô ấy chỉ có một cái vòng bạc, với một đôi hoa tai rơi ra thôi, số tiền bị trộm đều không có trong đó, cho nên bây giờ mới kêu cô ấy trả tiền đấy." Một người phụ nữ trong đám đông giải thích cho Bảo Nha.
Nói xong, lại ở phía sau khuyên nhủ: "Nhìn cháu như là không biết chuyện, ta thấy cháu nên khuyên nhủ bạn của mình, bảo cô ấy đem số tiền đã trộm trả lại đi, số tiền đó đều là tiền mồ hôi nước mắt người ta vất vả kiếm được, thật sự không nên."
"Tôi không có, tôi thật sự không trộm tiền của họ." Lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế này, Trương Sa Sa ngày thường tuy rằng tùy tiện quen rồi, nhưng lúc này vẫn tủi thân đến mức sắp rơi nước mắt.
Chủ yếu là bên này vây quanh quá nhiều người, mọi người thấy vòng tay và hoa tai rơi ra từ trong túi thì liền khẳng định là cô ấy trộm đồ, căn bản không nghe cô ấy giải thích. Mỗi người đều chỉ trích cô ấy, nói cô ấy là kẻ trộm, cô ấy cũng chỉ là một cô bé mới mười mấy tuổi, cũng chưa từng trải qua chuyện này bao giờ, cảm thấy mình không thể chối cãi được. Hơn nữa, cô ấy cũng không dám tưởng tượng lát nữa nếu tàu lửa dừng lại, cô ấy bị đưa vào đồn công an sẽ thế nào.
Diệp Tam Phượng cũng bị họ coi là đồng lõa, không khá hơn là bao, đến cơ hội mở miệng nói chuyện cũng không cho cô ấy. Bảo Nha thấy hai người họ tủi thân, chỉ có thể đưa tay vỗ vỗ vai họ, lúc này cũng không có thời gian để an ủi họ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT