Nói về chuyện này, Hứa Lai Anh không phải là chưa từng nghĩ đến việc đi đội sản xuất Hồng Kỳ để tìm, nhưng ý nghĩ đó vừa nhen nhóm đã nhanh chóng bị dập tắt.
Một là, đội của họ cách đội Hồng Kỳ khá xa. Họ ở phía tây, đội Hồng Kỳ ở phía bắc, ngay cả người lớn cũng phải đi gần một tiếng mới tới nơi. Một đứa trẻ nhỏ như Bảo Nha, lại đi lạc vào đêm khuya, chạy được đến một nơi xa như vậy là điều không hề dễ dàng.
Hai là, con trai và con dâu trong nhà đều phải đi làm, không thể nào đang lúc bận rộn lại chạy đến một nơi xa như vậy để tìm một đứa trẻ. Từ tận đáy lòng, bà không muốn tìm như vậy, nên đương nhiên là không đi.
Bà vẫn cảm thấy, năm đồng tiền đó thật sự tiêu không đáng. Bà muốn lấy lại tiền từ tay Trần Phượng Hà.
Nhưng tiền đã vào túi Trần Phượng Hà rồi, làm sao cô ta còn đồng ý móc ra?
“Mợ, tuy mợ là người lớn tuổi, nhưng có một vài lời cháu cũng không thể không nói. Cháu bán một đứa con gái khỏe mạnh cho chị Hồng Lệ, kết quả cả nhà mợ làm lạc mất đứa bé, bây giờ lại đến đây đòi lại tiền, có lý nào như vậy không?”
“Đúng là đứa trẻ lạc ở nhà chúng tôi, nhưng nó mới được mua về chưa đầy nửa ngày, nếu nó không chạy lung tung thì có thể lạc được sao? Tóm lại, con bé đó là do cô sinh ra đúng không? Nên tôi nhường một bước, cô trả lại cho tôi một nửa số tiền.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play