Tối Bảo Nha ăn cơm ở nhà, sau đó gọi Tống Kiến Nghiệp đưa đến trường. Trước khi đi, Phùng Quế Chi lo lắng Bảo Nha vẫn còn nghĩ đến chuyện trong mơ, nên tìm cô nói chuyện: “Chuyện trong mơ con cứ tạm gác lại, dù sao vẫn còn thời gian, con cứ học tập cho tốt, đừng để chuyện này đè nặng trong lòng. Chuyện này bà sẽ nghĩ cách, dù bà không làm được thì còn có bố mẹ con, còn có các bác các chú con nữa, dù sao cũng không đến lượt con đâu, biết chưa?”
Phùng Quế Chi không muốn tương lai, sự sống chết của nhiều người như vậy lại đè lên vai Bảo Nha, trách nhiệm đó quá nặng nề. Tương tự, gia đình họ Tống cũng không gánh nổi trọng trách lớn lao ấy. Nhưng bà cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, coi như không biết gì, lương tâm bà không cho phép.
Bảo Nha nhìn Phùng Quế Chi, chậm rãi gật đầu: “Bà, con biết rồi.”
“Đi thôi.”
“Vâng.”
Bảo Nha cùng Tống Kiến Nghiệp ra cửa, Phùng Quế Chi cũng trở lại nhà chính. Lúc nãy ăn cơm không nói chuyện này là không muốn Bảo Nha lo lắng, bây giờ Bảo Nha đi rồi, bà cũng phải nói chuyện này với mọi người, dù sao lần này không phải chuyện nhỏ. Để mọi người cùng biết, cùng nhau nghĩ cách.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT