Trời dần tối, nhưng không một ai trong gia đình họ Tống muốn về nhà. Họ vẫn tiếp tục tìm kiếm ngoài trời. Cái lạnh thấu xương của thời tiết cũng không bằng nỗi lạnh lẽo trong lòng họ.
Phùng Quế Chi nghĩ Tống Kiến Nghiệp có lẽ đã về đến nhà, bà thở dài, gọi mấy đứa trẻ về cùng. Còn Tống Kiến Thiết và những người khác vẫn ở lại tiếp tục tìm.
Đôi mắt Dương Ngọc Lan đã sưng húp vì khóc, nhưng nghĩ Tống Kiến Nghiệp chưa biết chuyện, bà vẫn đi cùng về. Chuyện này, dù sao cũng phải do bà nói với Tống Kiến Nghiệp.
Cả đám người im lặng đi về nhà. Vừa đến gần, họ đã gặp Tống Kiến Nghiệp đang lo lắng đi tìm. Tống Kiến Nghiệp tan tầm về nhà, thấy trong nhà tối om, không một bóng người, ý thức được có chuyện không hay, ông vội vã chạy ra ngoài tìm. Đúng lúc đó, ông gặp Phùng Quế Chi và những người khác đang vội vã quay về.
“Mẹ, Ngọc Lan, có chuyện gì vậy?” Tống Kiến Nghiệp vội hỏi.
Lúc này bên ngoài không có ánh sáng, Tống Kiến Nghiệp không nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Dương Ngọc Lan.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play