Cả nhà họ Tống ai nấy đều diện những bộ quần áo mới mua, nét mặt tươi cười rạng rỡ. Hơn nửa năm sống ở huyện thành, dáng vẻ lam lũ của những người làm nông ngày xưa đã hoàn toàn biến mất, ai nhìn cũng thấy tràn đầy sức sống, cứ như họ là người bản địa sinh ra và lớn lên ở đây vậy.
Họ tạo thành một sự tương phản rõ rệt với Trần Phượng Hà đang mặt mày xám xịt ở phía đối diện.
Cả nhà họ Tống vẫn đang vui vẻ bàn tán chuyện chụp ảnh, hoàn toàn không để ý đến Trần Phượng Hà. Còn Trần Phượng Hà cũng đang bực bội vì mất tiền, trong lòng đầy tức tối, cũng không nhìn thấy Bảo Nha mà bà ngày đêm mong nhớ đang ở ngay bên kia đường.
Khi cả nhà họ Tống vừa cười vừa nói dần đi xa, Trần Phượng Hà mới ngẩng đầu lên, từ xa chỉ kịp nhìn thấy mấy cái bóng lưng.
Mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng dù sao cũng đã nuôi Bảo Nha ba năm, Trần Phượng Hà vẫn nhận ra Bảo Nha trong đám người. Bà vội vàng đứng dậy, vội vã đuổi theo. Thế nhưng, trên đường cái người đi lại đông đúc, lại cách một con phố, chưa kịp đuổi theo được bao xa, cả nhà họ Tống đã biến mất khỏi tầm mắt.
“Bảo Nha, Bảo Nha…” Trần Phượng Hà gọi trong tiếng khóc, đôi mắt đỏ hoe.
Bà không kịp nhìn đường, cứ thế băng qua, người đi xe đạp phía sau tránh không kịp, đâm thẳng vào bà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT