Vu Tiểu Huệ nói không truy cứu nữa, các bạn trong lớp cũng không biết nói gì, đều im lặng chuẩn bị ra về. Dù sao, mặc dù trong lòng họ cảm thấy Bảo Nha sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng họ không có bằng chứng. Hơn nữa, Vu Tiểu Huệ đã nói không truy cứu, nên...
Ngay lúc này, Nguyên Bảo đến tìm Bảo Nha. Vốn dĩ cậu đứng ngoài cửa đợi, nhưng thấy không có ai ra, cậu nhìn vào trong lớp, phát hiện không khí có vẻ không ổn.
"Em Bảo Nha?"
Bảo Nha nghe thấy tiếng Nguyên Bảo, cúi đầu hít mạnh một hơi, cố nén nước mắt lại, rồi cúi đầu đi về phía cửa. Vì không thấy mình sai, nên Bảo Nha không muốn khóc trước mặt mọi người.
Nguyên Bảo thấy Bảo Nha đi tới, nhưng lại cúi đầu, cậu liền nhíu chặt mày. Cậu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Bảo Nha không biết phải nói với Nguyên Bảo thế nào. Hơn nữa, con bé cảm thấy trong lòng rất buồn bã, như có một cục bông to nghẹn lại, khiến con bé không nói nên lời. Con bé đành cúi đầu, lắc lắc.
Nguyên Bảo tuy ngày thường hay nghịch ngợm, nhưng cậu không ngốc, rõ ràng nhận ra trạng thái của Bảo Nha không đúng. Cậu cúi xuống nhìn mặt Bảo Nha. Mặc dù Bảo Nha nhanh chóng né tránh, nhưng Nguyên Bảo vẫn thấy được đôi mắt đỏ hoe của con bé.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT