"Mẹ, con đến để nói chuyện về việc học lái xe ạ." Tống Kiến Nghiệp đứng ở cửa phòng Phùng Quế Chi nói.
Nghe anh nói vậy, Phùng Quế Chi biết trong lòng anh đã có ý định riêng, bà "ừ" một tiếng, chờ anh nói tiếp.
"Con biết có cơ hội học lái xe là một chuyện tốt, nói ra ai cũng ngưỡng mộ. Nhưng..." Tống Kiến Nghiệp dừng lại một chút rồi vẫn nói ra: "Nhưng con vẫn muốn để thằng tư đi học lái xe. Nó nhanh nhẹn, đầu óc linh hoạt, lại giỏi giao tiếp, những cái này con đều không bằng."
"Hơn nữa, con cũng đã nghĩ kỹ mình muốn làm gì. So với việc lên huyện học lái xe, con muốn đi học nghề mộc hơn. Sau này học giỏi có thể làm đồ gỗ cho người ta kiếm tiền. Trước đây con đã hỏi thằng tư rồi, nó nói ở huyện nghề này rất có tiếng."
Chuyện này tối qua anh đã bàn với Dương Ngọc Lan rồi. Mặc dù trong mắt mọi người, có được cơ hội học lái xe này là ngàn năm có một, hoặc là đã gặp may mắn lớn, chắc chắn phải trân trọng, chứ không có chuyện nhường cho người khác.
Nhưng, nếu anh lên huyện học lái xe, không thể tránh khỏi việc phải giao tiếp với nhiều người lạ. Hơn nữa, sau khi học xong, tám chín phần mười là sẽ làm tài xế cho người khác, có thể là người giàu hoặc một vị lãnh đạo nào đó. Nếu anh không làm tốt, biết đâu lại gây rắc rối. Sống quen ở đây, anh cảm thấy mình không làm được những chuyện như thế.
Hơn nữa, anh cũng thực sự muốn học nghề mộc. Sau này chỉ cần làm thợ mộc kiếm sống, điều này khiến anh cảm thấy vui hơn so với việc làm tài xế.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play