"Người... bọn buôn người?" Chu Hoa Quế nghe xong tối sầm mặt mày, suýt ngã quỵ, may nhờ Dương Khang Kiện bên cạnh thấy kịp thời đỡ lấy nên không sao.
"Phú Tài đâu rồi? Phú Tài, con mau về đi, đến giờ ăn cơm tối rồi!" Thẩm Thúy Thúy trong lòng hoảng loạn, không còn tâm trí đâu để quan tâm Chu Hoa Quế nữa, vừa gọi vừa chạy ra ngoài tìm.
Dương Phú Tài buổi chiều cũng như thường lệ chạy ra ngoài chơi, nhưng đến giờ vẫn chưa về. Mọi người đều nghĩ cậu bé đang chơi với những đứa trẻ khác trong xóm, không nghĩ nhiều. Nào ngờ, lại nghe thấy lời Tống Viễn Cương vừa nói trên loa.
Bọn buôn người... bọn buôn người... Không thể nào... Phú Tài nhà bà chỉ là đi chơi chưa về thôi... không thể nào bị bọn buôn người bắt cóc được.
Cả nhà họ không dám nghĩ đến chuyện đó, lập tức cuống quýt đi tìm. Nhưng hỏi hết những người có thể hỏi, đều không có ai nhìn thấy Dương Phú Tài.
"Phú Tài... Mẹ xin con, Phú Tài..." Thẩm Thúy Thúy ôm ngực, quỵ xuống đất, khóc hai mắt nhòa đi.
"Giờ không phải lúc để khóc, mau đứng dậy, chúng ta đi tìm Phú Tài tiếp." Lão Dương nói với vẻ mặt nặng nề rồi tiếp tục đi ra ngoài tìm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play