Ăn xong, Phùng Quế Chi tắm cho Bảo Nha rồi đặt lên giường, Thiên Ân tự tắm. Chân Tống Kiến Nghiệp vẫn đang dưỡng thương, Phùng Quế Chi dặn Thiên Ân vài câu:
“Mẹ các con về nhà thăm ông ngoại rồi. Hai ngày này Thiên Ân phải làm một người anh tốt, chăm sóc em gái. Và cả bố con nữa, cần gì thì giúp bố một tay. Có chuyện gì thì gọi bà, hoặc các chú, các thím.”
Thiên Ân tự thấy mình cần gánh vác những việc này, nghe Phùng Quế Chi nói vậy liền gật đầu mạnh.
Phùng Quế Chi xoa đầu cậu bé, đang định quay người đi, lại hỏi thêm một câu: “Buổi tối ngủ không sợ chứ?”
Thiên Ân và Bảo Nha đều lắc đầu: “Không… không sợ.”
“Ngoan lắm.” Phùng Quế Chi đắp chăn cẩn thận cho chúng, rồi không yên tâm dặn dò Tống Kiến Nghiệp hai câu: “Ban đêm đừng ngủ say quá, nghe ngóng động tĩnh một chút.”
Tuy mấy đứa nhỏ ngày thường đều chạy khắp núi đồi, nhưng Thiên Ân và Bảo Nha có chút khác so với những đứa trẻ khác. Thiên Ân vì nói lắp nên tính tình có phần nhạy cảm. Còn Bảo Nha tuy tuổi nhỏ nhưng cũng đã trải qua không ít khổ cực. Hơn nữa, từ lúc chúng biết chuyện thì Dương Ngọc Lan chưa bao giờ đi xa, nên bà hơi lo chúng sẽ sợ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play