Mái tóc đen của Tần Quản xõa trên vai, Phục Linh kéo nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, định búi tóc cho nàng.
Tần Quản ngồi xuống rồi mới nói:
"Ngươi có thể khiến nàng ta an phận một chút thì tự nhiên là tốt. Nhưng ta thấy bộ dạng của nàng ta không giống người dễ dàng thay đổi. Nếu nàng ta thật sự không muốn nghe lời ngươi, thì còn ai giúp được nàng ta nữa?"
Tần Quản không có ác ý với Tần Tương, nhưng cũng thật sự không ưa nổi nàng ta. Mấy lời bất kính Tần Quản có thể nhịn được, nhưng với tính cách này của Tần Tương, sau này người khác có nhịn được hay không thì Tần Quản không biết. Tần Tương và Tần Sương trước kia tính cách giống nhau, nay Tần Sương đã thay đổi theo chiều hướng tốt, còn Tần Tương thì không. Tần Quản tuy thường có lòng thương người yếu thế, nhưng nàng đâu phải Bồ Tát cứu thế, không có trách nhiệm phải đi giáo hóa Tần Tương. Trái lại, Tần Sương lớn lên cùng Tần Tương từ nhỏ, nếu Tần Tương nghe lời Tần Sương thì tốt, còn nếu không nghe, vậy cứ để nàng ta tự mình đâm đầu vào tường xem sao.
Tần Sương thở dài:
"Bây giờ, làm sao nàng ta nghe lời ta được chứ. . . Kinh thành này đúng là vinh hoa phú quý, nhưng cũng ẩn giấu bao nhiêu cạm bẫy. Ta tuy ngưỡng mộ ngươi được vào cung, nhưng hôm nay ngươi vào cung vẫn nên cẩn thận một chút. Nghe nói quy củ rất nhiều, hơn nữa những người cùng đi đều là các gia tộc quyền thế hơn cả Hầu phủ, còn quý nhân trong cung thì càng không cần phải nói."
Nghe những lời này của Tần Sương, đáy lòng Tần Quản lại thấy ấm áp:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play