"Không cần thứ này!"
Vết thương này quá nặng, nếu cứ thế cắt bỏ phần thịt thối, chắc chắn sẽ máu chảy đầm đìa, quá trình lại rất chậm, cơn đau có thể tưởng tượng được. Tần Quản vốn lo Yến Trì không chịu nổi sẽ ngất đi, nhưng thấy vẻ mặt Yến Trì nghiêm túc không cho phép nghi ngờ, đành phải thôi.
Tần Quản cúi đầu, con dao Hàn Nguyệt trong tay dứt khoát rạch xuống. Lưỡi dao sắc lạnh chính xác cắt vào chỗ mưng mủ. Rất nhanh, máu tươi chảy xuống dọc sống lưng Yến Trì.
Yến Trì lưng thẳng tắp, không một tiếng rên, nhưng trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Trong phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng thở của hai người. Ngay khi Tần Quản nghĩ Yến Trì đau không chịu nổi sẽ không lên tiếng, hắn lại đột nhiên cất giọng trầm u.
"Đồng bằng lạnh giá Sóc Tây rộng ngàn dặm, chiến sự nổ ra thường phải rời doanh trại mấy tháng, đường dài hành quân thiếu thốn thuốc men. Nếu ngày thường quen dùng Ma Phí Tán, đến lúc bị thương sẽ không chịu nổi. Vì vậy, vết thương trên người ta chưa bao giờ dùng thứ này."
Tần Quản nghe vậy, lông mi khẽ run, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác nóng hổi. Nàng chưa bao giờ đến chiến trường biên ải, cũng không biết cảnh chém giết khói lửa là thế nào. Nhưng chỉ nghe vậy thôi cũng đủ biết sự gian khổ ở Sóc Tây. Yến Trì năm nay hai mươi hai tuổi, những vương tôn công tử như hắn phần lớn đều sống trong nhung lụa, không thể rời xa sự phồn hoa của kinh thành. Chỉ có hắn, đã ở Sóc Tây chiến đấu mười hai năm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT