Trời đã tối, trong sân không thắp đèn, trong phòng cũng tối om. Mọi người đi vào sân, thấy Lưu Nhân Lệ đang đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn vào trong. Bàng Hữu Đức lấy đóm ra, thắp sáng một ngọn đèn lồng dưới mái hiên. Lúc này mọi người mới thấy rõ vẻ mặt của Lưu Nhân Lệ. Trong mắt ông ta xen lẫn kinh sợ và đau buồn, ánh mắt nhìn thẳng vào bóng người đang lơ lửng giữa không trung trong phòng.
Bàng Phụ Lương bước lên thềm đá, Tần Diễm theo sát phía sau. Tần Quản và Tần Sương đi chậm lại, nhưng qua khe cửa mở cũng thấy được dáng vẻ của vị Đàm phu nhân này. Bà mặc một bộ nhu quần giao lĩnh màu tím sẫm, trông chỉ mới ngoài bốn mươi, ngoại trừ mái tóc có vài sợi bạc, dung mạo bà xinh đẹp, thân hình mảnh mai, trên mặt trang điểm nhẹ, móng tay cũng sơn màu đỏ tía.
Tần Quản chú ý, móng tay của Đàm phu nhân được cắt tỉa vô cùng gọn gàng, đẹp đẽ. Có thể thấy, đây là một người rất biết chăm sóc và trang điểm cho bản thân. . .
Thế nhưng lúc này, đầu bà gục xuống, hai tay buông thõng, thân thể cứng đờ treo thẳng như một con cá khô. Đôi giày thêu màu đỏ tía trên chân bà, dưới ánh đèn lồng của Bàng Hữu Đức, tỏa ra một màu sắc diễm lệ đến rợn người.
Điều khiến Tần Quản kinh ngạc hơn nữa là, chiếc đai lưng màu đỏ tía trên người Đàm phu nhân đang thắt quanh cổ bà, còn bộ nhu quần vì thiếu đai lưng nên trông hơi rộng thùng thình. Gió nhẹ thổi qua, tà váy lay động, ôm sát vào thân hình gầy gò của bà.
Tần Quản liếc mắt một cái liền biết, người này đã chết, không thể cứu sống.
"Lại. . . lại treo cổ chết. . ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT