"Chẳng hiểu vì sao, ta luôn cảm thấy Cửu cô nương và tiểu sư muội của ta có vài phần giống nhau. . ."
Tôn Mộ Khanh đột nhiên nói một câu đầy ẩn ý. Câu nói này vừa thốt ra, Tần Quản không khỏi thắt lòng, nhưng vẻ mặt nàng vẫn tĩnh lặng như nước. Bên cạnh, Tần Sương nhanh nhảu nói:
"Tiểu sư muội của Tôn công tử và Cửu muội muội đều là những nữ tử vừa biết y thuật lại vừa có hứng thú với việc phá án, điều này quả thực hiếm thấy. Hơn nữa, trong tên hai người họ đều có chữ 'Quản', thật sự là có duyên! Đừng nói là Tôn công tử, ngay cả ta nhìn cũng thấy thật kỳ diệu."
Lời của Tần Sương khiến Tôn Mộ Khanh nở một nụ cười khổ, nhưng ánh mắt nhìn Tần Quản lại càng thêm dịu dàng, dường như thật sự muốn xem Tần Quản như Thẩm Quản ngày trước. Trong lòng Tần Quản dâng lên một nỗi cay đắng, nàng thở dài nói:
"Đúng là có vài phần duyên phận, nhưng ta và tiểu sư muội của Tôn công tử chung quy vẫn khác nhau. Nếu không phải học y, ta cũng sẽ không có hứng thú với người chết."
Nghe vậy, đáy mắt Tôn Mộ Khanh tối sầm lại, ngẩn người một lúc mới gật đầu:
"Đúng, giống, nhưng vẫn khác. . . Người khác học y đều kiêng kỵ chạm vào người chết, nhưng Cửu cô nương lại khác. Thầy thuốc chẩn bệnh kê đơn cho người sống không được phép có nửa điểm sai sót, cũng không có cách nào thử thuốc. Cửu cô nương nghiên cứu từ người chết, cũng giống như lúc nãy dẫn chúng ta đi con đường kia, đi ngược lại lối thường, ngược lại có thể tìm ra chân lý. Cửu cô nương thật sự đã dạy cho tại hạ một bài học, Mộ Khanh thụ giáo."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play