Nhà giàu có đến mạng người còn không coi trọng, huống chi là mấy mạng chó, vả lại chỉ là làm cho câm đi thôi, xét về lý cũng không có gì to tát. Chỉ là Tần Quản bỗng phát hiện, từ hôm qua gặp Đổng thúc đến giờ, mỗi lần nói chuyện ông ta đều mang nụ cười này. Nụ cười này không giống biểu cảm vui vẻ của ông ta, mà giống như một chiếc mặt nạ.
Ấn tượng tốt đẹp, gần gũi của Tần Quản về Đổng thúc lập tức giảm đi không ít. Nàng lại có chút nghi ngờ nhìn về phía căn nhà:
"Thì ra là vậy, xem ra là tôi lo xa rồi, tôi còn tưởng trong sân này cũng có bệnh nhân ở."
Đổng thúc cười ha hả, ho nhẹ hai tiếng rồi nói:
"Bệnh nhân đều ở hậu viện phía đông, bên đó vắng vẻ yên tĩnh nhất."
Ánh mắt Tần Quản khẽ chuyển, liền học theo giọng điệu của Phục Linh nói:
"Tôn phu nhân dưỡng bệnh ở đây, lẽ ra không nên để bệnh nhân khác cũng ở lại, để tránh điềm gở."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play